Quan Khí​

Chương 865

Vương Trạch Vinh đột nhiên xuất hiện làm cho Lữ Hàm Yên thực sự ngạc nhiên và vui mừng, đúng là lúc này cô không nghĩ đến Vương Trạch Vinh âm thầm không tiếng động đến Bắc Kinh như vậy.

Trong nhà Hạng Nam chỉ có Lữ Hàm Yên và con, Vương Trạch Vinh cũng không nhìn thấy sự có mặt thêm của người nào.

Vương Trạch Vinh có chút chột dạ hỏi thăm:

- Mọi người đâu rồi?

Lữ Hàm Yên giúp Vương Trạch Vinh cất hành lý, lấy một đôi dép đi trong nhà cho hắn rồi nói:

- Ba mẹ đều đang đi làm, bọn họ cũng nhiều việc. Tiểu Dư đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn cho con.

Khi nói chuyện, thằng bé nhìn thấy Vương Trạch Vinh bước vào cửa lập tức mừng rỡ giơ tay phải đòi ôm Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng rất vui mừng giơ tay bế lấy đứa nhỏ, hôn lên mặt con một cái rồi Vương Trạch Vinh nói với Lữ Hàm Yên:

- Thấy con thông minh không?

Lữ Hàm Yên tràn đầy trìu mến nói:

- Mấy ngày nay thì ngày nào cũng đi ra bên ngoài chơi làm cho con rất thích, thế này thì hư mất rồi.

Vương Trạch Vinh cọ lên cái mũi của đứa nhỏ rồi mỉm cười.

Đi vào cửa, trong lòng Vương Trạch Vinh có chút ít chột dạ.

- Thái độ của mọi người về chuyện đó thế nào?

Vương Trạch Vinh nhỏ giọng hỏi.

- Đương nhiên là rất giận rồi.

Lữ Hàm Yên đảo mắt liếc Vương Trạch Vinh một cái.

Nhìn thấy thái độ của Lữ Hàm Yên như vậy, lúc này Vương Trạch Vinh mới xem như là bắt đầu yên tâm. Từ biểu lộ của Lữ Hàm Yên có thể thấy được lần này cô trở lại Bắc Kinh có lẽ là đã hóa giải được các sự tình.

Bước vào nhà rồi tìm chỗ ngồi xuống, ngày hôm nay Vương Trạch Vinh đúng là sợ quá mức, những lời nói của số một làm trong lòng hắn đến tận lúc này vẫn có chút bất an.

Đừng thấy rằng hôm nay số một chỉ nói mấy câu thôi nhưng ý tứ mỗi một câu cũng cần phải suy ngẫm lại mới được.

- Thế nào mà anh lại đột nhiên quay về? Anh yên tâm, có em ở đây thuyết phục nên không có việc gì xảy ra đâu.

Lữ Hàm Yên nhìn thấy bộ dáng mỏi mệt của Vương Trạch Vinh, nghĩ là hắn bởi vì chuyện đó nên đã quay trở về.

Vương Trạch Vinh lấy tay day day huyệt Thái Dương trên trán.

Lữ Hàm Yên bế lấy con rồi nói:

- Nhìn anh mỏi mệt thế, hay là anh ngủ đi một chút.

- Anh lần này về là cũng có việc ở đây.

Vương Trạch Vinh cũng không thể đem hết các sự tình chân thực ra nói, mà chỉ có thể nói có việc nên về Bắc Kinh.

Lữ Hàm Yên biết các việc trên quan trường mình cũng không nên biết sâu vào, nghe nói là có công việc thì cô không tiếp tục hỏi thêm. Cô bảo tiểu Dư pha một tách trà đưa cho Vương Trạch Vinh, sau đó nói:

- Có phải là công việc dạo này bận quá không? Công việc thì cũng không phải ngày một ngày hai mà giải quyết hết được, phải giữ gìn sức khỏe, con người là quan trọng nhất.

Lúc tắm rửa xong đi ra, Vương Trạch Vinh lập tức phát hiện Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh đều đang ngồi trong nhà. Hắn vội vàng chạy đến bắt chuyện.

Chỉ thấy sắc mặt của Hứa Tố Mai nhìn cũng không tốt lắm, biểu cảm trên khuôn mặt của Hứa Tố Anh cũng giống như vậy, không được tươi cho lắm.

Vừa nhìn thấy tình huống này, Lữ Hàm Yên liền trao con đưa cho Hứa Tố Mai rồi nói:

- Mẹ giúp con bế cháu một chút.

Đứa nhỏ kia cũng cười phấn khích giơ tay phải lên ôm lấy Hứa Tố Mai.

Đón lấy đứa nhỏ xong, lúc này trên khuôn mặt của Hứa Tố Mai mới dịu đi một chút, nhưng cũng không nhiệt tình như các lần trở về trước đây của Vương Trạch Vinh.

Hiện tại thì Vương Trạch Vinh cũng không biết nói thế nào cho phải. Dù sao sự tình cũng đã như vậy rồi, bây giờ hắn cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi. Hơn nữa việc Hạng gia yêu cầu đứa nhỏ sau này của mình mang họ Hạng thì Vương Trạch Vinh cũng đã chấp nhận mặc dù trong lòng cũng có chút không thoải mái, cũng thấy nhói trong tim.

- Hàm Yên, có khả năng anh sẽ về Bắc Kinh một thời gian.

Vương Trạch Vinh cố ý nói sang chuyện khác. Hôm nay Bí thư Lâm đã nói rất rõ ràng, yêu cầu hắn đến trường Đảng Trung ương theo đuổi học tập trong một năm. Trong khoảng thời gian một năm này, chắc chắn hắn sẽ ở lại Bắc Kinh.

Hắn nói ra những lời này xong, đối với con đường quan nghiệp của hắn thì chị em họ Hứa rất coi trọng, lập tức hai chị em giật mình nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Hai chị em dĩ nhiên biết lời này của Vương Trạch Vinh rất quan trọng. Nếu đúng là xảy ra chuyện như vậy thì không thể là sự việc bình thường được rồi. Làm cho hai chị em càng giật mình hơn chính là chuyện như vậy mà trước đó không có tin tức gì, nếu quả thật như vậy thì việc này sẽ nói lên vấn đề gì?

Lúc này cũng bất chấp sự việc Vương Trạch Vinh có thêm Uông Phỉ, Hứa Tố Mai vội vàng hỏi:

- Con nói cái gì? Con phải tới Bắc Kinh một thời gian à? Thế Thường Hồng thì làm sao bây giờ?

Hứa Tố Anh cũng nói:

- Giang Sơn lúc này càng đấu nhau càng rối tinh rối mù, làm thế nào mà cháu có thể rời đi được?

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này trên cơ bản là đã được quyết định rồi, ai cũng khó có thể thay đổi được.

- Cháu quay về Bắc Kinh là để làm gì vậy?

Hứa Tố Anh hỏi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Cháu đến trường Đảng Trung ương học tập trong một năm.

Tin tức này lại làm cho mọi người cảm thấy rất bất an. Hai người bình thường đều là người ở trung tâm của quyền lực, chuyện như vậy sẽ đại diện cho những điều gì đấy. Nếu là chuyện tốt thì có lẽ sẽ được tiến bộ thêm một bước, nếu mà chuyện xấu thì cũng khó nói. Liên hệ đến tình hình hiện tại của tỉnh Giang Sơn, trong lòng Hứa Tố Mai liền dâng lên một cảm giác bất an.

Hứa Tố Mai nói:

- Không được, việc này phải để ba con về bàn bạc mới được.

Vừa nói chuyện vừa cầm lấy điện thoại trên bàn gọi ngay một cuộc điện thoại ra ngoài.

Vương Trạch Vinh chợt nghe thấy cô nói ở trong điện thoại:

- Lão Hạng, Trạch Vinh trở về Bắc Kinh rồi. Con nó nói là sắp tới sẽ ở Bắc Kinh một khoảng thời gian, có chuyện gì xảy ra không vậy?

Nhìn thấy Hứa Tố Mai coi trọng đối với tình thế của mình như vậy, trong lòng Vương Trạch Vinh rất ấm áp. Hứa Tố Mai đúng là bà mẹ vợ rất tốt với mình.

Buông điện thoại xuống, Hứa Tố Mai nói:

- Ba con nhanh chóng quay về đây. Đến lúc đó con và ba nói chuyện.

Vương Trạch Vinh cũng không giải thích nhiều, thông qua việc này cuối cùng không khí trong nhà càng trở nên thêm hòa hợp.

Lữ Hàm Yên vừa thấy tình huống này lại lôi kéo Hứa Tố Mai và Hứa Tố Anh tán gẫu một lúc về các vấn đề của phụ nữ. Tuy nhiên Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được trong lòng hai chị em Hứa gia đều có bộ dạng bất an, đúng là hai chị em Hứa gia này quá mức quan tâm đối với tiền đồ của mình. Ngược lại với Lữ Hàm Yên, cô cũng không quan tâm nhiều đến như vậy đối với tiền đồ của mình. Trong tâm tưởng của Lữ Hàm Yên, cuộc sống hiện tại so với khi ở xã Hoàn Thành đã cách biệt một trời một vực, lúc này cô đã cực kỳ thỏa mãn rồi.

Sau khi xem Ti vi được một chút thì Hạng Nam đã nhanh chóng đi về.

Vương Trạch Vinh nhìn ở trên mặt của Hạng Nam cũng không đủ để cảm nhận ra được một điều gì.

Vừa bước vào, Hạng Nam liền nói với Vương Trạch Vinh:

- Theo ba vào thư phòng đi.

Nói xong liền bước nhanh đi vào phòng đọc sách.

Lữ Hàm Yên nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Theo ba đi vào đi.

Hứa Tố Mai trừng mắt liếc nhìn Lữ Hàm Yên một cái, Lữ Hàm Yên lại giả bộ làm như không nhìn thấy.

- Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Sau khi Hạng Nam ngồi xuống cũng để Vương Trạch Vinh ngồi rồi hỏi.

Nhận được điện thoại của Hứa Tố Mai, Hạng Nam cũng giật mình kinh hãi. Hiện tại tình hình của tỉnh Giang Sơn phức tạp như vậy, không ngờ Vương Trạch Vinh lại nói rằng phải tới Bắc Kinh một khoảng thời gian. Sau khi an bài các công tác, ông vội vàng quay trở về.

Chuyện như vậy đối với Hạng Nam mà nói cũng là chuyện cực kỳ quan trọng. Là một người ở cương vị Phó Thủ Tướng, ông cũng không biết công tác của Vương Trạch Vinh sẽ phát sinh biến hóa, từ vấn đề này biểu hiện ra ngoài rằng rất nhiều chuyện có thể xảy ra.

Tuy rằng Hạng Nam đúng là có sự bất mãn đối với việc Vương Trạch Vinh đồng ý tiếp nhận Uông Phỉ, nhưng mà sự tình đã phát triển đến mức này, nếu nóng nảy ép quá thì Uông Nhật Thần có thể là người vui mừng nhất. Trong lòng ông sớm đã tiếp nhận hiện thực việc này, vốn đang định khi Vương Trạch Vinh đến sẽ biểu lộ một chút thái độ cho hắn thấy, nhưng bây giờ đột nhiên lại có chuyện như vậy làm ông tạm thời cũng không cố truy xét lại chuyện đó.

- Ba, là như thế này, hôm nay con được đi nói chuyện với Bí thư Lâm.

Nghe nói như thế, ánh mắt của Hạng Nam ngưng lại. Hắn đúng thật không ngờ rằng Vương Trạch Vinh lại một mình đi gặp Bí thư Lâm. Đây chính là một sự tình lớn. Vốn đang định nhả khói thuốc ra lại cũng dừng lại, Vương Trạch Vinh nói ra tin tức này khiến cho Hạng Nam nghĩ tới rất nhiều điều quan trọng.

Ông ra hiệu cho Vương Trạch Vinh nói tiếp.

Vương Trạch Vinh biết rõ ràng rằng quan hệ giữa mình và Hạng Nam không giống như những người bình thường khác. Đối với những người khác có thể không nói chân tướng sự việc, nhưng với Hạng Nam thì không thể không nói.

Trong một khoảng thời gian, Vương Trạch Vinh cẩn thận kể lại tỉ mỉ một lần các tình huống phát sinh trên người mình cho Hạng Nam nghe.

Hạng Nam nghe Vương Trạch Vinh kể lại các sự tình từ lúc xảy ra khi đến Tuyền Thanh Quan cùng với việc lên Bắc Kinh bí mật gặp số một, càng nghe ông càng biểu hiện ra thái độ cực kỳ ngưng trọng. Nghe xong lời kể của Vương Trạch Vinh, Hạng Nam hơi gật gật đầu nói:

- Sự tình Thập cục thì ba có biết đến. Cục này từ trước đến nay đều rất thần bí, con có thể tiến vào Thập cục cũng không phải là chuyện xấu. Con cũng biết rằng có chế độ giữ bí mật chuyện này. Đáng ra con không nên đem chuyện này nói cho ba biết, nhưng con lại nói ra làm cho ba cảm thấy rất vui.

Hạng Nam nói tới đây, cái thái độ không hứng thú còn tồn tại lúc vừa rồi bỗng nhiên biến mất.

Lúc này Hạng Nam thực sự là cực kỳ vừa lòng đối với Vương Trạch Vinh. Thông qua việc này đủ để nhìn ra Vương Trạch Vinh và mình rất là thân mật.

- Ba, ba nói cho con nghe chuyện này rốt cuộc kết quả sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh hỏi lại cho rõ.

- Sự việc giữa con và Uông Phỉ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Hạng Nam đột nhiên hỏi.

Vương Trạch Vinh liền kể lại tỉ mỉ một lần quá trình quen biết giữa mình và Uông Phỉ đã trải qua.

Chăm chú lắng nghe Vương Trạch Vinh kể lại, Hạng Nam gật gật đầu, gần như ông đã biết hết. Việc này đầu tiên chính là Uông Phỉ chủ động, sau đó Uông Nhật Thần mượn việc có ơn vì không ngừng trợ giúp Vương Trạch Vinh nên đã thúc đẩy cho việc này xảy ra.

Trong lòng thầm mắng Uông Nhật Thần một tiếng, sự bất mãn của Hạng Nam đối với Vương Trạch Vinh xem như là biến mất. Ở trong câu chuyện như vậy thì thực là Vương Trạch Vinh không có nhiều lựa chọn.

- Tổng bí thư nói một câu rất có ý tứ, hiện tại con cùng ông ta là có quan hệ thân thích.

Hạng Nam nói đầy thâm ý.

Trong lòng Hạng Nam cũng đang phải cười khổ. Hiện tại chính mình cũng coi như là cùng một nhà với Bí thư Lâm. Trong việc này thì chính mình cũng bị lôi kéo vào.

Đương nhiên đối với loại chuyện như thế này thì Hạng Nam cũng không muốn nói ra, chỉ có thể nói với Vương Trạch Vinh:

- Cứ thuận theo tự nhiên thì tất cả đều tốt.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ba! Lúc này tỉnh Giang Sơn đang vào thời điểm đấu tranh gay gắt. Con mà rời đi lúc này thì thực lực của Uông hệ tất nhiên sẽ yếu đi, Thường Hồng cũng sẽ xảy ra vấn đề. Ba nói chuyện này rốt cuộc là có nội tình gì?

Hạng Nam nói:

- Con nhớ kỹ một chút, tỉnh Giang Sơn con không thể hòa trộn vào, hòa trộn và hòa mà không trộn.

Vương Trạch Vinh nghe xong lời này lông mày nhíu lại. Hắn thật sự đúng là không hiểu rõ được.

- Chỉ có thể Uông hệ yếu đi thì Lăng Vũ Trình mới có khả năng nắm được tỉnh Giang Sơn trong tay.

Hạng Nam nhìn về phía Vương Trạch Vinh nói.

Hả.

Cuối cùng Vương Trạch Vinh cũng hiểu rõ, bản thân mình tạm thời rời khỏi tỉnh Giang Sơn đúng là rất phải.

Hạng Nam nhìn về phía Vương Trạch Vinh, trong ánh mắt có một loại biểu tình đặc biệt. Hắn nói:

- Mấu chốt là trong một năm thời gian này. Đừng nhìn rằng là học tập ở Bắc Kinh, các chức thường ủy Tỉnh ủy, Bí thư Thị ủy Thường Hồng của con cũng không ai lấy được, từ phương diện này giải thích rất nhiều vấn đề.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ba, ý của Bí thư Lâm là muốn thu nạp con?

Khi nói chuyện với Hạng Nam thì cách nói chuyện của Vương Trạch Vinh cũng có thể thẳng thắn được.

Trên mặt Hạng Nam lộ ra biểu tình quái dị nói:

- Thân thích mà.

Vương Trạch Vinh nghe được lời này của Hạng Nam, lại nhìn thấy biểu tình của Hạng Nam thì có chút đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment