Quan Khí​

Chương 922

Vừa mới tuyên bố kết thúc lễ bổ nhiệm thì nửa giờ sau hội nghị cán bộ cấp tỉnh, thành trở lên được tổ chức ngay tại đại lễ đường tỉnh ủy. Nội dung chủ yếu của hội nghị chính là tuyên bố bổ nhiệm Vương Trạch Vinh.

Các cán bộ đã chờ ở đại lễ đường từ sớm, đầu tiên là bốn vị lãnh đạo hội nghị trong phạm vi nhỏ, tiếp đó là đại hội toàn tỉnh. Dù sao Vương Trạch Vinh cũng là phó bí thư tỉnh ủy mới đến, đây có thể coi là một đại sự trong sinh hoạt chính trị toàn tỉnh, tỉnh ủy cho dù nói thế nào thì công tác tổng thể vẫn phải làm, phải mau chóng truyền đạt xuống bên dưới.

Khi Vương Trạch Vinh đi vào đại lễ đường thì thấy phía dưới có đủ loại lãnh đạo lớn nhỏ đã ngồi rồi, đối với cán bộ toàn tỉnh mà nói thì đây là một hội nghị trọng yếu. Vương Trạch Vinh là một phó bí thư tỉnh ủy từ trên trời rơi xuống, điều này đã trở thành một đề tài đàm luận trong một thời gian dài. Chuyện Vương Trạch Vinh được bổ nhiệm phó bí thư tỉnh ủy Bắc Dương cũng không phải là chuyện bí mật gì, mọi người tới tham gia hội nghị thì mục đích chính là muốn nhìn tận mắt vị phó bí thư tỉnh ủy nghe nói còn rất trẻ tuổi này.

Tình hình Bắc Dương thì mọi người đều biết, liên tục xuất hiện vấn đề, các cán bộ đều muốn nhìn xem rốt cuộc lần này trung ương phái một cán bộ như nào tới đây.

Nhìn thấy Vương Trạch Vinh bước nhanh vào, thấy Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy, trong lòng mọi người đều có đủ loại suy nghĩ. Tuy nói tất cả mọi người đều có kinh nghiệm tôi luyện, trên mặt cũng không dễ dàng lộ ra biểu tình nhưng khi nhìn thấy Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy thì mọi người vẫn lộ ra một cảm xúc kỳ dị.

Vương Trạch Vinh lẳng lặng ngồi xuống rồi nhìn xuống phía dưới, nghĩ đến công tác bước tiếp theo thì tâm tình lại càng thêm nặng nề.

Nơi này đã quy tụ toàn bộ cán bộ cấp tỉnh thành trở lên, sắp tới mình sẽ là cộng sự của những người này, nghĩ tới việc ở tỉnh Bắc Dương này mình chỉ có một mình Mạc Đại Bưu được coi là thân tín thì Vương Trạch Vinh hiểu rằng công việc tới đây của mình sẽ rất nhiều.

Lần này phó trưởng ban tổ chức trung ương cũng không hề tham gia hội nghị, chủ trì hội nghị chính là chủ tịch tỉnh Chu Kiến Đào.

Bí thư tỉnh ủy Tư Mã Sơn ngồi ở chính giữa, một trái một phải bên cạnh hắn là Chu Kiến Đào và Vương Trạch Vinh.

Ngồi ở chỗ này, khí thế của Tư Mã Sơn lập tức được thể hiện, khi ánh mắt quét qua phía dưới thì đại lễ đường tức khắc trở nên tĩnh lặng.

Vương Trạch Vinh vẫn luôn quan sát nên vừa thấy cảnh này liền nhủ trong lòng rằng Tư Mã Sơn này có uy tín cực mạnh ở Bắc Dương, hắn đúng là một nhân vật số một.

Chu Kiến Đào nhìn đám cán bộ dưới đại lễ đường, lớn tiếng nói:

- Hôm nay tổ chức hội nghị này chính là tuyên bố quyết định của trung ương, tiếp theo xin mời bí thư Tư Mã tuyên bố quyết định.

Tư Mã Sơn từ từ đeo kính lên, cầm lấy văn kiện ban tổ chức trung ương mang đến, lại đảo mắt nhìn đám cán bộ một vòng, trông cứ như là đại ca tuần tra thuộc hạ của mình vậy.

Nhìn thấy tình hình hội trường, trong lòng Tư Mã Sơn rất hài lòng, mặt không biểu tình cầm văn kiện lên đọc lại một lần.

Sau khi đọc xong, Tư Mã Sơn tháo kính xuống, ánh mắt lại nhìn xuống đám cán bộ, thấy hội nghị trầm tĩnh thì mới tươi cười.

- Ừm, các đồng chí, để tăng cường lực lượng Bắc Dương, trải qua nghiên cứu, trung ương quyết định phái đồng chí Vương Trạch Vinh trẻ tuổi tới đảm nhiệm phó bí thư tỉnh ủy Bắc Dương kiêm bí thư thị ủy Xuân Dương. Điều này đủ để chứng minh trung ương tín nhiệm với các đồng chí trẻ tuổi, nhân đây tôi tin nói hơi thô một chút, đừng nhìn đồng chí đồng chí Vương Trạch Vinh còn trẻ mà không quan tâm, chú ý. Nếu ai có ý nghĩ như vậy thì tôi sẽ không khách khí với người đó.

Đám cán bộ nghe Tư Mã Sơn nói xong đều nhìn về phía Vương Trạch Vinh một cách quái dị.

Nhìn qua bề ngoài thì Tư Mã Sơn nói là ủng hộ Vương Trạch Vinh, thế nhưng đám cán bộ này đã sớm "biết bài" Tư Mã Sơn đều hiểu rằng, lời của Tư Mã Sơn phải từ từ cân nhắc mới được!

Vương Trạch Vinh ngồi nghe sao lại không hiểu ý của Tư Mã Sơn, nhưng vẻ mặt cũng không hề thay đổi.

Ánh mắt không ngừng quét qua hội trường, lúc này Vương Trạch Vinh thực sự vui sướng đối với khả năng nhìn ra quan khí của mỗi người.

Nhiều cán bộ như vậy, tuy nói biểu hiện bề ngoài của mọi người đều không khác nhau mấy nhưng về quan khí thì lại có khác biệt rất lớn. Nhờ có quan khí, sự trầm trọng trong lòng Vương Trạch Vinh đã giảm bớt khá lớn, tình hình quả nhiên đúng như mình dự đoán. Phần lớn cán bộ đảng viên cũng không phải hoàn toàn đều có vấn đề, từ quan khí có thể nhìn thấy rõ ràng, quan khí trong đại lễ đường này cũng không hề thống nhất mà có đủ loại hướng, điều này chứng tỏ tỉnh Bắc Dương không hề bền chắc.

Liếc nhìn về phía khu vực có biển hiệu thành phố Xuân Dương, Tư Mã Sơn lớn tiếng nói với một người trung niên trông rất tuấn tú ngồi ở hàng đầu:

- Cận Trung Nhuận, tôi nói trước, đồng chí Vương Trạch Vinh là bí thư thị ủy do trung ương cắt cử. Sau khi đồng chí ấy tới thành phố Xuân Dương, các anh phải ủng hộ công tác của đồng chí ấy, nếu không nghe lời thì tôi sẽ truy hỏi anh!

Hắn vừa nói ra lời này thì trong hội trường bật lên một ít tiếng cười.

Vương Trạch Vinh quan sát quan khí của Cận Trung Nhuận kia, quan khí của hắn căn bản là hoàn toàn hướng về phía Tư Mã Sơn, vừa rồi tuy nói Tư Mã Sơn gõ Cận Trung Nhuận cho nhiều người xem nhưng ý tứ đã biểu lộ ra rõ ràng.

Tư Mã Sơn chém gió khá lâu, tới tận gần tiếng đồng hồ, phần lớn là nói về việc xây dựng cán bộ rồi thì trẻ hóa cán bộ, giống như là Vương Trạch Vinh vừa đến thì những lão đồng chí ở tỉnh Bắc Dương đều về vườn cả, phải thay đổi bằng những người trẻ tuổi vậy.

Tới lúc này Vương Trạch Vinh mới phát hiện Tư Mã Sơn quả nhiên đúng như mình đoán từ trước, đây là một người âm hiểm, vô tình hữu ý gài mình và các lão đồng chí vào thế đối lập. Nghe Tư Mã Sơn nói xong thì những lão đồng chí Bắc Dương sẽ nghĩ như thế nào. Nhất định bọn họ sẽ nghĩ mình là người trẻ tuổi nên tới đây sẽ bổ nhiệm những người trẻ tuổi, từ đó xa lánh lão đồng chí, điều này tạo thành một ít chướng ngại cho công tác của mình.

Chăm chú lắng nghe Tư Mã Sơn nói xong, mỗi một câu đều thể hiện rằng bí thư tỉnh ủy coi trọng phó bí thư tỉnh ủy mới tới, hắn sẽ hết sức ủng hộ công tác của Vương Trạch Vinh, thế nhưng nếu cân nhắc cẩn thận thì câu nào cũng đều gài ý chia rẽ.

Vất vả mãi mới nghe Tư Mã Sơn nói xong, sau đó Chu Kiến Đào hắng giọng một cái nói:

- Vừa rồi bí thư Tư Mã nói rất toàn diện, tôi sẽ không lặp lại, hi vọng sau khi về mọi người có thể lĩnh hội được tinh thần những lời bí thư Tư Mã nói. Tỉnh Bắc Dương là một cơ địa công nghiệp cũ, từ xa xưa tới nay tình hình Bắc Dương càng lúc càng xấu, mỗi lần tới Bắc Kinh họp, tôi và bí thư Tư Mã không có chút mặt mũi nào. Xưa kia Bắc Dương là một đại danh nổi tiếng toàn quốc, là một tỉnh cống hiến rất lớn cho quốc gia, giờ thì sao? Thưa các đồng chí, chỉ có trải qua cải cách thì sự nghiệp của chúng ta mới có thể không ngừng tiến bộ. Lần này trung ương cử đồng chí Vương Trạch Vinh tới Bắc Dương này đã chứng tỏ quyết tâm của trung ương, là chủ tịch tỉnh, tôi hoàn toàn ủng hộ quyết định của trung ương.

Chu Kiến Đào nói một tràng dài giải thích lại tình hình tỉnh Bắc Dương.

Sau một lúc, Chu Kiến Đào nói:

- Tôi tin tưởng với sự có mặt của đồng chí Vương Trạch Vinh thì công tác của tỉnh Bắc Dương sẽ càng ngày càng tiến bước. Vừa rồi bí thư Tư Mã đã chỉ đích danh đồng chí Cận Trung Nhuận, tôi tin rằng đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ nhanh chóng hòa nhập, thành phố Xuân Dương dưới sự lãnh đạo của đồng chí Vương Trạch Vinh sẽ có bước phát triển nhảy vọt!

Thời gian còn lại, 15 thường vụ tỉnh ủy đều lần lượt lên tiếng. Đương nhiên, mọi người đều bày tỏ ủng hộ quyết định của trung ương, đều tỏ ý ủng hộ công tác của Vương Trạch Vinh.

Nghe mọi người phát ngôn, Vương Trạch Vinh ngoại trừ lúc Tư Mã Sơn tuyên bố quyết định bổ nhiệm của trung ương thì đứng dậy ra mắt đám cán bộ còn đâu chỉ ngồi một chỗ không lộ ra biểu tình gì.

Vương Trạch Vinh hiểu quá rõ tình hình của mình hiện tại, sau khi tới nơi này thì cứ coi như không thấy, trong tình cảnh không thấy phía trước thì nói gì cũng không tốt cả.

Chẳng qua, sau khi mọi người kết thúc, Vương Trạch Vinh biết đến lượt mình lên rồi, đây là lần đầu tiên mình nói chuyện ở tỉnh Bắc Dương, các cán bộ đều muốn thông qua cuộc nói chuyện của mình để tìm hiểu thái độ.

Qua lời phát biểu của mọi người vừa rồi, Vương Trạch Vinh biết mình không thể nói cứng quá hoặc mềm quá. Nếu như quá cứng thì hoàn toàn sẽ đẩy mình vào thế đối lập với đám người Tư Mã Sơn, như thế khó khăn sẽ càng lớn hơn, thậm chí sẽ xuất hiện tình huống triển khai công tác cũng khó. Hiện tại mọi người đều làm lấy lệ theo thủ tục, mình cứ copy như vậy là được.

Đương nhiên, Vương Trạch Vinh cũng không thể tỏ ra yếu đuối, nếu không đám cán bộ sẽ không chạy theo mình, thái độ cần thiết phải thể hiện ra mới được. Mình mới tới nên mạnh là điều cần thiết, mấu chốt là phải có chừng mực, không cần kích động Tư Mã Sơn quá mức là được, còn phải lộ ra một ít thần bí.

Sau khi nghĩ kỹ thì đúng lúc Chu Kiến Đào mỉm cười mời Vương Trạch Vinh ra nói chuyện với mọi người.

Vương Trạch Vinh liền thay đổi vẻ nghiêm túc vừa rồi, sau khi đứng dậy cúi người chào mọi người rồi ngồi xuống tươi cười nói:

- Tôi chỉ xin nói vài điều thôi, đầu tiên, tôi phục tùng sắp xếp của tổ chức, tôi là một cây đinh, tổ chức muốn đóng ta vào chỗ nào thì tôi gắn ở nơi đó, nhất định sẽ đóng thật sâu. Lần này có thể đến tỉnh Bắc Dương công tác thì đây là sự tín nhiệm của tổ chức dành cho tôi, tôi nhất định sẽ thể hiện được ý đồ của tổ chức.

Vương Trạch Vinh vừa nói xong lời này thì lông mày Tư Mã Sơn khẽ nháy, Vương Trạch Vinh này xem ra cũng không phải người dễ đối phó.

Đám cán bộ ngồi dưới cũng phân tích lời của Vương Trạch Vinh, lời này của Vương Trạch Vinh rất có ý tứ!

Thông qua lời này, rất nhiều người lại nghĩ khác, bọn họ lại nghĩ tới Vương Trạch Vinh là do trung ương quyết định đưa tới tỉnh Bắc Dương. So sánh với một cây định rất thú vị, Vương Trạch Vinh tỏ vẻ sẽ cắm rễ sâu tới cùng, ý đồ của tổ chức t rong lời nói là có ý gì chứ? Chẳng lẽ nói khi Vương Trạch Vinh tới đây thì trung ương đã có yêu cầu gì đó với hắn sao?

Vương Trạch Vinh nói xong liền nhìn lại quan khí dưới hội trường, quả nhiên mình nói xong thì quan khí trong hội trường lại có một số thay đổi vi diệu.
Bình Luận (0)
Comment