Quan Khí​

Chương 979

Thấy Vương Trạch Vinh đồng ý để Liễu Mộng Dao ngồi bên, Hạng Định vui vẻ nói:

- Vương ca, đến đây thì coi như về nhà, không vấn đề gì. Anh cứ yên tâm. Sau này anh muốn thì cứ đến chỗ em, đảm bảo không có ai làm phiền.

Trên sân khấu vẫn tiếp tục biểu diễn, các tiết mục đều rất đặc sắc.

- Xem ra công ty chú không ít người tài.

Vương Trạch Vinh khen.

Hạng Định có chút đắc ý nói:

- Dù sao làng giải trí vốn là như vậy, chỉ cần có thế lực thì phát triển rất nhanh.

- Phải chú ý nhiều việc kinh doanh đó.

Vương Trạch Vinh nói.

- Em không thể so sánh với anh. Em vốn thích chơi đùa. Anh yên tâm, người đến đây hôm nay đều là tự nguyện. Làm tốt thì công ty sẽ toàn lực bồi dưỡng.

Vương Trạch Vinh lắc đầu, Hạng Định bây giờ đã thay đổi nhiều, có thể do tính cách thiếu gia của y. Chẳng qua Vương Trạch Vinh lại không hề phản cảm với Hạng Định, hắn lại thấy Hạng Định rất thân thiết với mình.

Vương Trạch Vinh vẫn nhớ khi mình vừa vào Hạng gia, trong đám cháu Hạng gia thì chỉ có Hạng Định tốt với mình.

Liễu Mộng Dao dùng dĩa đút một miếng táo cho Vương Trạch Vinh, cô rất khó hiểu nhìn hắn. Cô nghe Chủ tịch Hạng không ngừng gọi Vương Trạch Vinh là Vương ca, cô thấy Chủ tịch Hạng rất kính sợ thanh niên trước mặt. Cô đang thầm đoán thân phận của Vương Trạch Vinh.

Là hoa khôi của Học viện, xung quanh Liễu Mộng Dao không ít người theo đuổi, không ít ông chủ lớn muốn bao. Chẳng qua cô có giấc mơ mình là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Trung Quốc. Nhưng khi vào xã hội cô mới biết muốn thành công mà không nỗ lực là không thể.

Vào công ty của Liễu Mộng Dao là do cô suy nghĩ kỹ mới quyết định. Cô thông qua quan hệ biết tình hình về Hạng Định. Nghe nói Hạng Định là cháu của phó Thủ tướng, đây là một nhân vật quá mạnh.

Hôm nay nhận thông báo nói đến tham gia buổi biễu diễn. Cô có chút do dự, ở trong công ty một thời gian, cô đương nhiên biết biểu diễn này là có nghĩa gì. Đây chỉ là một quá trình chọn gái.

Đương nhiên chuyện như vậy là rất hấp dẫn đối với các cô. Chỉ cần được quý khách chấp nhận thì rất nhanh sẽ nổi tiếng.

Người thông báo đã ám chỉ cho cô biết hôm nay khác mọi lần, là Chủ tịch Hạng tự mình bố trí. Nghe nói người này ngay cả Chủ tịch Hạng cũng phải lấy lòng.

Đối với buổi biễu diễn hôm nay, không ít cô gái trong công ty đều muốn. Chỉ là khi chọn người thì Chủ tịch Hạng đã đưa ra yêu cầu là cô gái còn trinh. Bởi vì Hạng Định đưa ra yêu cầu nên Liễu Mộng Dao mới được ưu tiên lựa chọn.

Đương nhiên đối phương cũng không ép, nói rõ tình hình rồi do mình tự quyết định.

Sau khi hạ quyết tâm, Liễu Mộng Dao cẩn thận ăn mặc, vừa nãy cố hết sức biểu diễn, không ngờ được người này coi trọng.

Theo Liễu Mộng Dao nghĩ, người Chủ tịch Hạng phải lấy lòng nhất định là ông lão bụng phệ, kết quả lại là người trẻ tuổi.

Đây là người như thế nào?

Nghe Hạng Định và Vương Trạch Vinh nói chuyện, cô giật mình phát hiện Vương Trạch Vinh có thể là quan rất to.

Tuổi trẻ như vậy mà làm quan to ư?

- Vương ca, em mời ngài nhảy một điệu?

Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng:

- Muốn nhảy cũng không được, em không thấy tôi đang ngâm chân sao?

Hạng Định ở bên cười nói:

- Vương ca, anh đúng là nông dân. Đến đây thì cứ thoải mái. Không phải có câu đêm nay hạnh phúc, muốn làm gì thì làm sao? Thấy không, ở đây em trải thảm cao cấp Tân Cương, quyết không làm chân anh bị làm sao.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chân trần nhảy ư?

Hạng Định nói:

- Đổi một bài phù hợp với điệu nhảy.

Lúc này trên sân khấu chuyển sang bài nhạc du dương, một cô gái lên hát.

Ánh đèn như mộng. Các cô gái vừa biểu diễn lúc này lại chuyển sang nhảy.

Hạng Định kéo một cô gái bên cạnh rồi đi lên sân khấu mà nhảy.

Liễu Mộng Dao lúc này cũng đã kéo Vương Trạch Vinh đứng lên.

đây đúng là lần đầu Vương Trạch Vinh đi chân trần mà nhảy. Liễu Mộng Dao cũng cởi giày của mình ra, bởi vì vừa nãy biểu diễn nên cô không đi tất chân, bây giờ bỏ ra đã lộ bàn chân trắng nõn.

Liễu Mộng Dao dựa sát người vào lòng Vương Trạch Vinh, hai tay ôm cổ hắn. Hai người như một đôi tình nhân hưởng thụ hạnh phúc.

Vương Trạch Vinh không biết như thế nào mà cũng muốn thả mình đi hưởng thụ.

Hạng Định không ngừng ôm cô gái mà nhảy, có vẻ rất thích thú.

- Vương ca, có phải là thấy mình như vua hồi phong kiến không? Có khi em cũng nghĩ vua cũng chính là đặt mình trong các cô gái, muốn làm như thế nào thì làm.

Vương Trạch Vinh vốn đang hưởng thụ nhưng nghe Hạng Định nói như vậy liền lập tức tỉnh táo lại. Hắn thầm nghĩ mình có phải là sa đọa không?

Thấy tâm trạng của Vương Trạch Vinh không đúng, Liễu Mộng Dao còn tưởng Hạng Định cũng muốn học Hạng Định ôm lấy cô gái khác mà nhảy nên rất lo lắng. Cô vội vàng cọ xát vào người Vương Trạch Vinh.

Không ngừng bị khiêu khích, lửa dục trong lòng Vương Trạch Vinh bốc lên. Hắn ôm Liễu Mộng Dao, tay cũng từ từ sờ soạng trên người cô.

Liễu Mộng Dao hôm nay đã quyết định. Thấy Hạng Định lấy lòng Vương Trạch Vinh như vậy, cô cảm giác cơ hội của mình tới. Dù sao thân trinh nữ của mình sớm muộn cũng bị đàn ông phá, cho người đàn ông này cũng không thiệt. Ôm lấy Vương Trạch Vinh, cô có thể cảm nhận đây là người đàn ông rất mạnh mẽ.

Mặt Liễu Mộng Dao đỏ bừng lên và nhẹ nhàng nói:

- Vương ca, bên này có chỗ nhảy riêng, hay là chúng ta sang đó?

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền nhìn thoáng qua phía mà Liễu Mộng Dao nói, quả nhiên có một cánh cửa nhỏ.

Lúc này Vương Trạch Vinh phát hiện Hạng Định ôm một cô gái đầy gợi cảm đi vào cửa nhỏ bên phải.

Vương Trạch Vinh và Liễu Mộng Dao rất nhanh vào cửa bên trái.

Sau khi vào thì thấy ở đây là một căn phòng.

Tiếng nhạc không ngừng vang lên.

Liễu Mộng Dao thấy tim mình đập mạnh, hôm nay mình sẽ thành đàn bà.

Mở cửa phòng, hai người rất nhanh vào trong.

Liễu Mộng Dao đóng cửa và khóa trái lại.

Tiếng khóa cửa vang lên làm Vương Trạch Vinh tỉnh táo.

Nhìn cô gái đang tỏa hơi nóng trong lòng mình, Vương Trạch Vinh có chút do dự, chẳng qua hắn rất nhanh vứt bỏ mọi thứ.

Chuyện Bắc Dương khiến hắn thấy rất áp lực, gặp phải hoàn cảnh như vậy, Vương Trạch Vinh rất muốn phát tiết.

Phòng rất sang trọng, đây hoàn toàn là căn phòng thiêu đốt dục vọng con người. Trên màn hình Tv lớn đang chiếu cảnh ca hát bên ngoài. Bên ngoài không hề ngừng lại do Vương Trạch Vinh và Hạng Định rời đi.

Vương Trạch Vinh mặc dù ham muốn nhưng vẫn nói với Liễu Mộng Dao:

- Tôi không ép em, có phải là Hạng Định ép em?

Liễu Mộng Dao lắc đầu nói:

- Vương ca yên tâm, đây là lần đầu của em. Ngài là người đàn ông đầu tiên của em.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh không hề do dự nữa, hắn ôm chầm lấy cô.

Liễu Mộng Dao lúc này vẫn mặc chiếc sườn xám, mái tóc vén cao làm Vương Trạch Vinh cảm thấy cô như vương phi. Không biết sao Vương Trạch Vinh lại rất muốn chinh phục cô.

Dưới động tác cuồng nhiệt của Vương Trạch Vinh, Liễu Mộng Dao cũng bốc lên lửa dục vọng.

Nhìn vào hai mắt đối phương, Vương Trạch Vinh từ trong mắt cô mà thấy rõ sự ham muốn.

Khi Vương Trạch Vinh phá băng mà vào, trên ga giường trắng muốt đã xuất hiện hoa đào, Liễu Mộng Dao rất nhanh chìm vào tiếng ca hạnh phúc.

Lúc này Vương Trạch Vinh không nghĩ mình là quan chức. Liễu Mộng Dao đúng là người phụ nữ quá tuyệt, mới đầu còn đau nhưng sau đó động tác của cô đều hết lòng vì Vương Trạch Vinh.
Bình Luận (0)
Comment