Quan Khí​

Chương 984

- Bí thư Vương, Bùi Vân Hoa nói muốn gặp anh.

Ba hôm sau Cổ Kiến Sơn gọi tới.

Sau khi Bùi Vân Hoa bị Tổ công tác trung ương bắt đi, dù là cán bộ Xuân Dương hay Bắc Dương đều chấn động. Mọi người không ngờ lại là như vậy, một người vẫn kiên định đứng về phía Vương Trạch Vinh mà không thoát thân.

Hai hôm nay Vương Trạch Vinh rất chú tâm trong việc điều chỉnh cán bộ Xuân Dương. Từ sau khi Ôn Hòa Lâm phụ trách công tác tổ chức, Vương Trạch Vinh dễ dàng khống chế Ban Tổ chức cán bộ, từng nhân viên được bổ nhiệm.

Hai ngày đã có mười mấy nhân sự quan trọng được thông qua.

Trong một loạt chuyện này làm người ta khó hiểu nhất chính là Cận Trung Thuận. Hai hôm nay y rất mệt mỏi và xin nghỉ phép không đi làm.

Vương Trạch Vinh thấy rõ việc này. Hắn biết Cận Trung Thuận rất lo lắng và đang đấu tranh tư tưởng.

Nhận được điện của Cổ Kiến Sơn, Vương Trạch Vinh cũng muốn đi gặp Bùi Vân Hoa. Nói thật dù vì mục đích nào thì khi hắn mới tới Xuân Dương, Bùi Vân Hoa cũng từng giúp hắn.

Thấy Vương Trạch Vinh tới, Cổ Kiến Sơn nói:

- Hai hôm nay do chúng tôi không ngừng công tác, Bùi Vân Hoa đã suy sụp. Càng thú vị hơn là khi chúng tôi để lộ Bùi Vân Hoa bị bắt thì Thiết Dũng Nghị rất giật mình. Y đã khai báo ra nhiều thứ chúng ta không có. Chúng tôi nói việc này với Bùi Vân Hoa, y nói muốn gặp anh và nói.

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Sao lại phải nói với tôi?

- Đây có lẽ do tâm lý của y.

Vương Trạch Vinh cùng Cổ Kiến Sơn đi vào bên trong.

Trong một căn phòng ở Quân khu, Vương Trạch Vinh và Cổ Kiến Sơn cùng gặp Bùi Vân Hoa.

Bùi Vân Hoa trông rất mệt mỏi.

Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Bùi Vân Hoa nhếch miệng nói:

- Muốn biết gì, tôi sẽ nói.

Vương Trạch Vinh nói:

- Muốn biết suy nghĩ của anh khi làm việc này.

Vương Trạch Vinh hiểu rõ Bùi Vân Hoa, bề ngoài thì rất bình thường nhưng thực ra lại kiêu ngạo. Nếu như nói bảo y khai còn không bằng để y tự nói.

Bùi Vân Hoa nhìn Vương Trạch Vinh và nói:

- Cũng là anh hiểu tôi.

Nhìn người Tổ công tác trung ương, Bùi Vân Hoa nói:

- Tôi biết việc mình làm đủ để mất mạng. Thiết Dũng Nghị chỉ cần biết tôi bị bắt sẽ lập tức khai hết. Nó vẫn luôn tin vào tôi.

Cổ Kiến Sơn nói:

- Đúng thế, trong những thứ mà Thiết Dũng Nghị khai thì anh là kẻ đứng sau, rất nhiều chuyện do anh bày ra.

Bùi Vân Hoa thở dài nói:

- Xem ra Thiết Dũng Nghị nói không ít rồi.

- Tôi cũng là một người có chí hướng. Sau khi tốt nghiệp đại học thì như bao người khác tiến vào xã hội và theo đuổi giấc mộng, muốn làm tốt công tác, muốn tạo thành sự nghiệp. Tôi cũng đã cố gắng, làm tốt thì lãnh đạo nhất định sẽ thấy tài của tôi. Kết quả làm tôi thất vọng. Trong sự bất lực tôi xem một phim Hongkong, bên trong xuất hiện chuyện dùng phim sex uy hiếp quan chức. Không biết sao tôi lại làm. Khi đó Phó chủ tịch huyện dẫn người đến xã tôi họp, y khi ra thì bị tôi thầm theo dõi, kết quả tôi ngạc nhiên là y bao một phụ nữ trên thành phố. Tôi mạo hiểm tiến vào phòng và phát hiện bọn chúng đang quan hệ. Tôi quay lại, càng làm tôi không ngờ tối đó tôi gọi điện uy hiếp. Y sợ đến độ cầu xin tôi dừng báo cảnh sát. Không ngờ lúc ấy tôi đã thành công.

Nghĩ tới đây Vương Trạch Vinh thầm suy nghĩ. Mình cũng có quan hệ ngoài luồng, nếu bị người quay được thì sao? Nghĩ tới đây hắn rất sợ và biết phải chú ý.

Bùi Vân Hoa nhìn thoáng qua Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi đã điều tra tình hình của anh. Anh cũng không có chỗ dựa, cũng không thành công ở xã. Kết quả anh mạng tốt, đầu tiên được phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy coi trọng, sau đó lấy người vợ lại là con gái phó Thủ tướng. Tôi không may như vậy nhưng rất phục anh. Chẳng qua từ sau khi uy hiếp Phó chủ tịch huyện kia, tôi rất nhanh lên làm Chánh văn phòng xã. Sau khi đi con đường này tôi thấy trước mắt mình là con đường tắt.

Cổ Kiến Sơn nghe thế liền nhíu mày nói:

- Âm mưu gì thì sớm muộn cũng lộ ra.

Bùi Vân Hoa không phản đối mà gật đầu nói:

- Anh nói đúng, tôi cũng nghĩ vậy. Cho nên từ đó về sau tôi lại nghĩ mình không được tự làm mà âm thầm làm thôi, bất cứ chuyện gì cũng không để người ta nhìn ra là có quan hệ tới tôi.

Nhìn Bùi Vân Hoa kể, Vương Trạch Vinh cảm thấy đây là lần đầu mình thấy bộ mặt thật của y.

- Anh sau đó mới biết Thiết Dũng Nghị?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Thiết Dũng Nghị rất nghĩa khí, là họ hàng xa của tôi. Sau khi bố nó chết, mẹ nó mang theo nó lấy chồng khác, coi như không còn quan hệ với chúng tôi. Sau này mẹ nó chết, nó không bao giờ là họ hàng với chúng tôi nữa. Nó học hết cấp hai liền ra ngoài xã hội đánh nhau, trong nhà không quản được nó. Chẳng qua không ai biết lúc nhỏ tôi từng giúp nó đánh người ăn hiếp nó, cho nên từ nhỏ nó đã phục tôi. Khi tôi lên làm Phó chủ tịch xã, tôi tìm nó. Sau đó tôi và nó chỉ âm thầm liên hệ. Ngoài mặt ra vẻ không biết nhau, tôi bố trí và nó đi làm.

Bùi Vân Hoa cười nói:

- Thiết Dũng Nghị đúng là nhân tài, làm việc chuyên nghiệp hơn tôi nhiều. Có tôi thầm báo tin, người của y càng lúc càng nhiều.

Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Cổ Kiến Sơn. Hắn bây giờ mới biết sao Bùi Vân Hoa giấu kỹ như vậy, căn bản không ai nhìn ra tình hình.

- Sau khi tôi tới Xuân Dương, sao anh lại giúp tôi?

Vương Trạch Vinh rất khó hiểu về việc này. Theo lời Bùi Vân Hoa nói thì y lợi dụng Thiết Dũng Nghị mà nắm giữ nhiều quan chức như vậy. Biết mình đến Xuân Dương là để chống lại chính y, vậy mà y lại dựa vào mình.

Bùi Vân Hoa cười phá lên nói:

- Anh sai rồi, tôi bây giờ chưa hề đứng về ai, tôi chỉ đứng về phía mình. Vì sao ủng hộ anh ư? Điều này chỉ trách tôi xem thường anh.

Bùi Vân Hoa tự cười mình và nói:

- Có thể cho tôi điếu thuốc không?

Vương Trạch Vinh đưa cho y.

Bùi Vân Hoa hút thuốc rồi nói:

- Khó hiểu phải không? Ngay cả tôi cũng không rõ.

- Anh biết không tôi sau khi dùng biện pháp đó mà từng bước thăng quan. Từ Phó chủ tịch xã lên Phó chủ tịch huyện, Chủ tịch huyện, Phó bí thư Thị ủy, mỗi lần phát triển của tôi đều khiến người ta không thể biết, tiến lên rất nhanh. Chẳng qua so sánh với anh thì vẫn quá chậm.

Nhìn Vương Trạch Vinh, Bùi Vân Hoa thở dài nói:

- Dù sao cũng do uy hiếp mà có, lại không thể để người ta biết là do tôi uy hiếp bọn họ, tôi cũng đâu dễ dàng? Tối tôi đều phải tính mưu, có khi cả đêm chỉ ngủ có một hai tiếng. Tôi rất lo lắng, rất sợ hãi. Tôi hy vọng vạch rõ ranh giới với chúng, thông qua anh mà lên chức.

Hút thật sâu một hơi, Bùi Vân Hoa nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:

- Anh tới Xuân Dương làm tôi thấy con đường mới. Bắc Dương thành như vậy mặc dù có trách nhiệm của tôi nhưng anh phải biết việc này không chỉ do tôi. Thiết Dũng Nghị nhờ tôi giúp mà dần mạnh lên, không còn nghe lời tôi như trước nữa. Nó cấu kết đám người kia thầm làm các chuyện tôi không rõ. Tôi đã nói chuyện với nó một lần và yêu cầu nó cố gắng thu tay. Chẳng qua quyền lực còn hơn cả ma túy, muốn dừng cũng không thể. Trừ việc nó phục tôi, nó đã không nghe tôi nữa, tôi phải tìm đường khác.

Cổ Kiến Sơn đột nhiên nói:

- Quản Ngọc Hân có phải do anh phái người giết?

Bùi Vân Hoa nhìn Cổ Kiến Sơn mà nói:

- Việc này dù tôi không nói thì các người cũng chỉ có thể nghi ngờ. Chẳng qua tôi làm quá nhiều chuyện nên nói thêm cũng không sao. Đúng, tôi tự tay giết ả, ả biết quá nhiều thứ.

- Tại sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

- Ả phụ nữ này quá thông minh. Mới đầu mặc dù là Thiết Dũng Nghị khống chế ả, sau đó ả không biết như thế nào mà tra ra quan hệ giữa tôi và Thiết Dũng Nghị, càng biết nhiều nội dung. Tôi vốn định giết ả nhưng không nỡ. Ả làm tình rất tuyệt.

Bùi Vân Hoa trở nên điên cuồng, lớn tiếng nói:

- Tôi phải giết ả. Ả biết quá nhiều việc. Ả mà còn sống thì tôi nhất định sẽ bị lộ. Ả mà chết thì các người không thể nào nghĩ đến tôi.

Bùi Vân Hoa thở dài một tiếng rồi nói:

- Anh tới làm tôi thấy Trung ương quyết tâm dọn sạch Bắc Dương. Tôi phải chia cắt với chúng. Thiết Dũng Nghị thì tôi tuyệt đối yên tâm. Chỉ cần tôi không vào thì nó sẽ hy vọng vào tôi. Nhưng ả Quản Ngọc Hân thì tôi lo lắng, tôi biết ả có chút hành động nhưng không ngờ lại đặt các thứ ở chỗ em gái. Sau khi giết ả các người lại bắt Thiết Dũng Nghị nên trong thời gian ngắn tôi không tìm được em gái ả.

- Bí thư Vương, tôi vốn nghĩ anh làm tới Phó bí thư Tỉnh ủy là dựa vào ông bố vợ, anh cũng sẽ giới thiệu tôi với người trên Bắc Kinh. Nhưng sau đó tôi phát hiện con đường của anh không phải là một mình Phó thủ tướng Hạng, tạm thời dựa vào anh tốt hơn việc tôi dựa vào uy hiếp mà lên chức nhiều. Có thể quang minh chính đại lên chức thì ai chẳng muốn, ai muốn đi uy hiếp. Tôi vẫn chú ý đến việc này. Theo toi nghĩ chỉ cần theo sát anh, anh là Phó bí thư Tỉnh ủy và tiền đồ rất lớn. Tôi ít nhất cũng thơm lây. Tiền tôi không thiếu, gái tôi cũng hưởng thụ nhiều. Bây giờ tôi chỉ muốn lên chức.

- Anh có thể nói không sợ việc này lộ ra mình sao?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Cổ Kiến Sơn nói:

- Đúng thế, trên đời này không có gì là tuyệt đối bí mật. Anh làm nhiều việc như vậy thì sao có thể giấu hết mọi người.

Bùi Vân Hoa cười nói:

- Ngoài lần đầu tiên uy hiếp tên Phó chủ tịch huyện kia, sau đó tôi không bao giờ chạm vào. Trừ Quản Ngọc Hân thì không còn gì có thể chứng minh tôi làm nhiều việc như vậy. Tôi giết ả là chặt đầu mối. Tôi còn định giết Thiết Dũng Nghị, chỉ cần Thiết Dũng Nghị chết thì tôi sẽ cắt đứt vớt chúng. Đáng tiếc các người lại bắt được Thiết Dũng Nghị. Làm tôi ngạc nhiên là ả kia, ả còn bố trí. Khi tôi say thì lên giường với ả và Thiết Dũng Nghị. Cũng chỉ có lần đó và ả đã ghi hình tôi. Tôi xem thường ả, lại xem thường Vương Trạch Vinh anh.
Bình Luận (0)
Comment