Tần Viêm là người nói được làm được, cũng kinh qua mấy lần bị giáo huấn tơi tả, còn không hiểu ra được thì mới là ngu ngốc. Cậu nghĩ lại, tên Tạ Kỳ này, làm kẻ thù là không thể, làm bạn bè cũng không được, bản thân mình trong mắt hắn chắc cũng là tên tiểu nhân âm hiểm đi? Về sau những lời nhàn thoại đụng tới hắn, nói nửa câu cũng là sai, chỉ có thể làm như không biết người này, qua tám mười năm sau, hai người chắc có thể mỉm cười mà quên đi chuyện cũ.
Vì thế sau đó Tần Viêm hễ gặp Tạ Kỳ là lập tức tránh xa, chọn đường vòng mà đi. Tạ Kỳ ở cổng sau tụ tập đánh nhau, cậu đạp xe chạy ra cổng trước. Tạ Kỳ cùng bạn gái hắn hẹn hò ngoài ban công, Tần Viêm cũng không bước chân ra ngoài. Tạ Kỳ gia nhập đội bóng rổ, Tần Viêm liền vào đội bóng chuyền, sau lại thấy Tạ Kỳ có ý muốn gia nhập đội bóng chuyền, Tần Viêm lập tức rút lui, dứt khoát câu lạc bộ nào cũng không tham gia.
Chính là khách quan mà nói, mọi chuyện cũng không dễ dàng như vậy. Có những việc không phải cứ tránh là xong. Thế nên cho dù cả hai đều không tình nguyện, cũng miễn cưỡng đụng mặt.
Ba mẹ hai bên quan hệ lại tốt, lầu trên lầu dưới, vậy nên thường xuyên bắt bọn họ học hành giúp đỡ lẫn nhau. Hai tên nhóc con này trước mặt người lớn đành phải giả bộ diễn trò, thù hận gì cũng ém xuống, bày ra vẻ mặt hi hi ha ha ra vẻ anh em tốt, kề vai bá cổ vào phòng cùng làm bài. Vừa vào tới cửa, cả hai lập tức phân chia lãnh thổ, ngồi sát hai đầu bàn, cậu viết bài của cậu, tôi viết bài của tôi, cũng không đụng chạm gì đến nhau.
Có lần Tần Viêm thừa lúc Tạ Kỳ đi toilet, trộm nhìn bài văn của hắn một chút, vừa nhìn thấy thì xém nữa ói máu, chữ viết cẩu thả, lại còn viết sai chính tả, mở bài rời rạc, hoàn toàn không khớp với nội dung phía sau, loạn dùng thành ngữ, kia để cổ nhân đọc được chắc cũng vô cùng tức giận mà đội mồ đi ra. Tần Viêm nghĩ thật may mình không phải thầy dạy ngữ văn của hắn, đọc mấy đoạn văn loạn thất bát tao học trò mình viết, kia vẫn còn sống thì thật là kiên cường a!
Bất quá mình vì cái gì phải nhắc nhở hắn? Tần Viêm vui sướng khi thấy người gặp họa, cứ để như thế xem thầy làm gì hắn, mình cũng muốn xem nha!
Tạ Kỳ dĩ nhiên không biết suy nghĩ này của Tần Viêm, đi toilet về tiếp tục viết văn, a, từ khát trong khát nước viết thế nào nhỉ? Hình như so với từ chim cũng không khác biệt lắm (1)… Hắn liếc mắt nhìn qua Tần Viêm, thấy tiểu tử kia đang hết sức chuyên chú làm bài của mình, đầu cũng không nâng lên một chút. Quên đi, hỏi hắn chỉ thêm mất mặt, về nhà tra từ điển vậy!
(1) Khát (渴);
Chim (鸠)
Bỏ qua quan hệ hai nhà mà nói, hai kẻ kia đều thuộc loại trọng sĩ diện, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ít nhiều cũng có tình bằng hữu. Nếu tỏ thái độ thù hằn nhau quá mức rõ ràng, khó tránh mọi người sẽ thắc mắc hỏi lý do. Tần Viêm không muốn bị xem là tên thích đi mách lẻo, Tạ Kỳ cũng sợ người khác nói mình lòng dạ hẹp hòi. Thế nên cả hai trước mặt thì ngầm hiểu xem nhau như bạn bè, gặp mặt thì nhàn nhạt cười một cái, sau lưng lại một bên trừng mắt một bên nhíu mày.
Trừng mắt là Tần Viêm. Còn nhíu mày là Tạ Kỳ.
Tạ Kỳ vốn không phải loại nam sinh thích so đo tính toán, hắn đương nhiên nhìn ra được Tần Viêm cố tình trốn tránh hắn, ngay từ đầu hắn thực tức giận, nhìn thấy Tần Viêm là ghét, nghĩ đến mình xem người này như bạn bè, vậy mà bị cậu ta sau lưng cho một dao, này không phải bị phản bội sao? Tần Viêm trừ bỏ hai lần mách tội hắn, cũng không chọc đến hắn chuyện gì. Thời gian qua lâu, hắn thậm chí nghĩ đến việc bắt chuyện với Tần Viêm trước, muốn nói “Chuyện này tôi cũng không so đo với cậu. Chúng ta trước đây như thế nào thì bây giờ cũng vậy đi?”
Phi! Loại sự tình này hắn thế nào nói được?
Vì thế hắn càng nghĩ càng thấy phiền toái, một bụng tức giận liền rơi trên người Tần Viêm. Tên kia mở miệng nói xin lỗi thì chết à? Lại bày vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn liền hận!
Tần Viêm lại càng không chủ động nói chuyện với Tạ Kỳ. Cậu nghĩ dù sao người kia cũng xem mình không vừa mắt, tội gì phải tự làm mình mất mặt. Dù sao nhịn một năm nữa là tốt nghiệp rồi, đại học cũng không thể nào lại cùng trường với hắn đi!
Cứ thế, một bên là chờ đối phương mở miệng trước, một bên ngay cả ý muốn xin lỗi cũng không thèm có. Vì thế sự việc tiếp tục xấu đi, cả hai gặp nhau là ghét.
Giằng co một hồi liền tới năm 12.
Lớp mười hai bắt đầu phân khoa, Tạ Kỳ lẫn Tần Viêm đều chọn khoa học tự nhiên, chẳng may lại thành cùng lớp. Việc học ngày càng khẩn trương, vậy mà Tạ Kỳ cùng bạn gái hắn lại vẫn anh anh em em. Nữ sinh kia thành tích cũng không tồi, diện mạo lại xinh đẹp, ở trường học là tiêu điểm của mọi người, cả hai lại cùng nhau tan học, cơ hồ mỗi người trong lớp đều biết chuyện tình của bọn họ.
Thầy giáo cũng là nhắm một mắt mở một mắt, hiện tại học sinh trung học yêu nhau là chuyện rất bình thường, chỉ cần bọn họ thành tích tốt, không gây chuyện gì, vậy cứ coi như không biết. Hơn nữa các thầy cô giáo đều học qua tâm lý học sư phạm, biết rõ học trò tuổi này tuyệt đối không được thúc ép quá, nếu tùy tiện can thiệp, chuyện tốt cũng thành xấu.
Tần Viêm vẫn không quen bạn gái. Không phải cậu mị lực không đủ, cũng không phải cậu định lực tốt, đánh chết không động tâm. Tiểu tử này tính cách có phần thâm trầm, thứ nhất cậu cảm thấy quen bạn gái ở tuổi này chỉ lãng phí thời gian, hơn nữa về sau thế nào còn chưa biết, nhưng hiện tại nhất định ảnh hưởng đến bài vở. Thứ hai cậu rất thích chí khi biết nữ sinh trộm thầm mến mình, cảm giác thật hưởng thụ nha! Đặc biệt là đối với bạn nữ cậu có thiện cảm, hai người thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, thấy mặt đối phương đỏ lên làm cậu thích thú cả ngày.
Cậu nghĩ như vậy không phải tốt lắm sao? Khoảng cách sinh ra mỹ, mỗi ngày trao đổi một chút, việc học cũng không quá nhàm chán. Không như Tạ Kỳ cùng bạn gái hắn lộ liễu như vậy, ngày nào đó thành tích đột nhiên đi xuống, cả hai không bị lôi ra làm vật hy sinh mới là lạ!
Cậu cũng không để ý đến tình cảnh hiện giờ, việc Tạ Kỳ uy hiếp cậu không được phép đem chuyện của hắn cùng bạn gái rêu rao khắp nơi đến cỡ nào buồn cười. Tạ Kỳ căn bản là không sợ thầy cô biết, hắn đối Tần Viêm nói này nọ thuần túy chỉ là phản xạ có điều kiện, thấy Tần Viêm liền nhịn không được xông lên giáo huấn một phen, hay nói cách khác, nếu lần đó không phải Tần Viêm nhìn thấy hắn cùng bạn gái hôn môi, Tạ Kỳ cũng chẳng thèm để ý.
Điểm này, đừng nói là Tần Viêm, ngay cả bản thân Tạ Kỳ cũng không hiểu được.
Đến cuối tháng năm tiết trời ngày một nóng, cuối tuần cả lớp liền hẹn cùng nhau đi bơi, cư nhiên cả Tạ Kỳ cùng Tần Viêm cũng trong số đó. Tạ Kỳ dẫn theo bạn gái hắn, Tần Viêm nhìn thấy bạn nữ mình để ý cũng tới nơi, liền hăm hở đi theo.
Đến hồ bơi, một đám nam sinh thi nhau nhảy bùm bùm xuống nước, Tần Viêm lúc này mới bi ai nhớ ra mình không biết bơi, lại không thể ôm phao mà nhảy xuống, làm vậy chẳng phải thật mất mặt sao? Trời đất bao la, mặt mũi là lớn nhất, Tần Viêm đành phải viện cớ nói mấy ngày nay mắt bị sưng nên không xuống nước được, nằm trên bờ xem bọn họ bơi là được rồi.
Hồ bơi có rất nhiều bạn gái nha, vẻ mặt dáng người cũng thực tuyệt khiến Tần Viêm cảm thấy không xuống nước tắm cũng không tệ, thích ý đeo kính mát nằm dài trên ghế, nhấm nháp đồ uống, thưởng thức thưởng thức mỹ nữ, đương nhiên phần lớn thời điểm cũng là hướng mắt về nữ sinh kia a!
Bạn gái Tạ Kỳ không giỏi bơi lội, chỉ đứng ở khu nước nông. Cô muốn Tạ Kỳ lại đây dạy mình, đáng tiếc cái tên não heo kia lại chăm chăm cùng đám bạn đi nhảy cầu, cô đành phải tự mình vịn thành hồ, chậm rãi thử xuống nước. Lúc này một tên con trai khác tiến lại gần, nói muốn dạy cô bơi lội, lại còn động tay động chân, bạn gái Tạ Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận, đám người kia cợt nhả làm ầm lên, cô chỉ biết liều mạng nhìn về phía Tạ Kỳ.
Tần Viêm ở trên bờ thấy rõ tình cảnh, cậu nghĩ việc này mình không thể không quản, cho dù đó là bạn gái Tạ Kỳ, cậu cũng không thể trơ mắt mà nhìn cô bạn bị khi dễ a! Vì vậy cậu lập tức đứng lên đi qua, từ trên bờ nhìn xuống tên đang quấn lấy bạn gái Tạ Kỳ, nói “Này anh bạn, cậu đang làm gì thế?”
Bạn gái Tạ Kỳ như được cứu sống, lập tức bật khóc: “Tần Viêm, kéo tôi lên!”
Tần Viêm vươn tay kéo cô bạn lên, cô nàng cũng không bơi nữa, lập tức chạy nhanh về phòng thay quần áo. Sau khi thay xong hướng Tần Viêm nói muốn về trước, Tần Viêm quay lại bảo “Cậu đợi một chút, tôi xem bọn họ chắc cũng chơi đủ rồi, cùng về thôi.”
Tần Viêm đi tới gọi mọi người lên bờ, Tạ Kỳ có chút mất hứng, khó chịu nói: “Sao về sớm vậy? Còn chưa tới một tiếng mà!”
Tần Viêm mặc kệ hắn, bạn gái bị người khác chọc ghẹo, cũng chỉ có tên đầu heo này còn có thể vui vẻ đùa giỡn phấn chấn như vậy!
Vẫn là bạn thân Tạ Kỳ phát giác bạn gái hắn sắc mặt không tốt đứng phía sau Tần Viêm, vội vàng nhỏ giọng nói với Tạ Kỳ: “Chị dâu thoạt nhìn có chút mất hứng, chúng ta về thôi!”
Tạ Kỳ mặt nhăn mày nhíu, thấy quả thực bạn gái mình sắc mặt không tốt, cũng không nói gì nữa.
Buổi tối lúc cả bọn cùng nhau ăn cơm, bạn gái Tạ Kỳ mặt mày vẫn âm trầm, Tạ Kỳ không rõ chuyện gì, hỏi han nửa ngày mà bạn gái hắn vẫn thủy chung không đổi sắc mặt, vì thế phiền toái đứng lên: “Cậu rốt cuộc làm sao vậy? Nói a, ai đắc tội cậu?”
Bạn gái hắn vẫn là không nói tiếng nào, cũng không thèm nhìn tới hắn liếc mắt một cái.
Tạ Kỳ bị bạn gái bày vẻ mặt không thèm đếm xỉa trước mặt đám bạn mình thì rất mất mặt, trong lòng giận dữ không kìm được mà thốt ra “Cậu không vui thì cứ về trước, đừng ở chỗ này làm người khác mất hứng!”
Bạn gái hắn liền đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tạ Kỳ: “Tôi làm cậu mất hứng? Được rồi, Tạ Kỳ, vậy chia tay đi, cậu đi mà tìm bạn gái nào không khiến cậu mất hứng ấy!”. Nói xong xoay người bước đi.
Bạn bè Tạ Kỳ đứng dậy muốn đuổi theo lại bị hắn một phen đè lại: “Đuổi theo làm gì? Cứ để cô ta đi!”
“Chị dâu hình như tâm tình không tốt, đại ca, anh thử đi khuyên nhủ xem?”
Tạ Kỳ cười lạnh: “Cô ta lúc nào chả tâm tình không tốt, không cần để ý!”
“Không phải cô ấy nói chia tay với cậu sao?”
Tạ Kỳ ném chén rượu xuốn bàn: “Chia tay? Vậy liền chia tay! Thiên hạ này chỉ có mình cô ta là con gái chắc?”
Tần Viêm biết rõ mọi chuyện xảy ra nhưng lại không thể giữ cô bạn lại mà khuyên bảo, cũng không thể trước mặt nhiều người như vậy mà nói “Tạ Kỳ, bạn gái cậu bị chiếm tiện nghi, tên ngu ngốc cậu còn không mau đuổi theo?”
Thừa dịp đi toilet, Tần Viêm tán chuyện với một tên bạn thân của Tạ Kỳ, nhẹ nhàng kể hắn nghe chuyện bạn gái Tạ Kỳ ở hồ bơi gặp chuyện, sau đó nói tên kia: “Cậu về nói với Tạ Kỳ sau này để ý chút, mang bạn gái ra ngoài chơi, sao lại đem người ta để qua một bên như vậy?”
Bạn Tạ Kỳ gật đầu, vừa muốn đi ra ngoài, đột nhiên quay trở lại: “Sao lại muốn tôi nói? Tự cậu nói với cậu ta không được sao?”
Tần Viêm tức giận một trận, nghĩ kêu cậu nói với hắn thì cứ nói đi, nếu không phải thấy bạn gái hắn đáng thương, tôi mới không thèm quản chuyện bọn họ!
Bất quá cho dù muốn xen vào cũng là đẩy việc này cho người khác quản, muốn cậu tự nói ra, cậu cũng không tốt như vậy!
“Cậu không phải bình thường quan hệ cùng Tạ Kỳ tốt lắm sao? Cậu ta sĩ diện như vậy, bạn gái lại bị chiếm tiện nghi, chuyện này làm sao muốn mọi người biết? Cậu cứ nói là cậu thấy, đừng nói là tôi kể cho cậu.”
“Cậu biết cùng tôi biết thì có gì khác nhau?” Nam sinh kia nửa ngày vẫn không rõ Tần Viêm sao lại khăng khăng muốn mình nói chuyện này cho Tạ Kỳ.
Tần Viêm tức giận đến nỗi muốn đập vài phát vào cái đầu heo này, cuối cùng đành nhịn xuống: “Thành thật mà nói loại chuyện này tôi cũng không muốn quản, cậu không muốn nói cũng chả liên quan gì tôi.”
Bạn Tạ Kỳ nghe vậy liền mất hứng: “Cậu sao lại nói vậy? Tạ Kỳ với cậu cũng là bạn bè, lại nói cái gì không liên quan? Chả lẽ cậu ta cùng bạn gái chia tay, cậu xem rồi cao hứng?”
Tần Viêm vừa nghe, cái này chẳng phải vặn vẹo sự thật sao? Tạ Kỳ cùng bạn gái hắn chia tay, cậu thấy vậy liền cao hứng? Thao! Cậu việc quái gì phải cao hứng?”
Lúc này có người thấy bọn họ đi lâu quá vẫn chưa ra, lo lắng tìm tới đây, Tần Viêm vội vàng nói: “Nói hay không tùy cậu, dù sao chuyện hôm nay tôi cũng nói hết rồi, tôi sẽ không đi nói cho Tạ Kỳ biết.” Nói xong không quản tên kia có đáp ứng hay không, xoay người bỏ đi trước.
Tên bạn Tạ Kỳ đi phía sau lầu bầu một câu: “Tần Viêm cậu thật quái lạ đi, còn nói không xía vào, lại kêu tôi đi quản…. Chả lẽ cậu sợ Tạ Kỳ?”
Cước bộ Tần Viêm lảo đảo một cái, nghiến răng nghiến lợi – cậu sợ Tạ Kỳ? Cậu sợ hắn cái gì? Hắn cùng bạn gái chia tay liên quan gì đến cậu a? Cậu thế nào liền nhịn không được lại quản đến chuyện của hắn chứ?
Bất quá là người duy nhất biết rõ sự tình, cậu nếu ngồi một bên chế giễu, vậy cũng không phải người đi?
Tần Viêm thở dài, lần này là lần cuối, là lần cuối! Chỉ là nhất thời mềm lòng, lần sau đối với chuyện của Tạ Kỳ, cậu tuyệt đối tuyệt đối mặc kệ!