Kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc. Tần Viêm cả người mỏi mệt mơ mơ hồ hồ mà vượt qua. Câu nào trong bài thi cậu cũng viết xong đáp án, chỉ là viết cái gì trong đó thì cậu không một chút ấn tượng.
Ký ức chìm dần trong nước lại hết sức rõ ràng, cảm giác lạnh lẽo thấu xương cũng rõ mồn một, cả mùi nhàn nhạt của thuốc khử trùng trong bệnh viện cũng như đang lượn lờ quanh đây.
Tần Viêm trên tay còn mang vết kim đâm lớn tiến vào trường thi.
Lúc thi xong đã thấy ba mẹ đứng đợi cậu ngoài cổng trường. Tần Viêm muốn nói mình thi tốt lắm, thế nhưng lại một cơn choáng váng làm cậu suýt ngã quỵ.
Mẹ cậu vội vàng ôm lấy, Tần Viêm mở miệng, nước mắt thoáng cái chảy xuống.
Mẹ Tần nhẹ nhàng vỗ về: “Không việc gì cả Tiểu Viêm, con so với người khác học sớm một năm, bất quá thi lại lần nữa cũng không vấn đề gì.”
Ba Tần cũng dỗ dành: “Nghỉ hè con muốn đi đâu chơi? Ba mẹ đăng ký với công ty du lịch, Hồng Kông được không?”
Tần Viêm cũng chỉ trả lời “Vâng.”
Cậu nghiêng đầu dựa vào vai mẹ, nhìn thấy Tạ Kỳ từ một phòng thi khác bước ra, đứng từ xa nhìn mình.
Tên đó nhất định làm bài tốt lắm đi!
Buổi tối trước hôm công bố điểm thi, ba Tạ Kỳ gọi điện cho nhà Tần Viêm nói có thể tra điểm qua đường dây nóng, điểm của Tạ Kỳ có rồi, trên điểm chuẩn vào trường.
Tần Viêm đứng một bên nghe, thấy ba mình sau khi ngắt điện thoại liền bấm số gọi tới đường dây nóng tra điểm kia, bỗng nhiên Tần Viêm dâng lên một tầng sợ hãi, xoay người chạy trốn vào toilet.
Tần Viêm đứng trong toilet phát run, cậu rất sợ khi mình ra khỏi đây, nhìn thấy ba mẹ vẻ mặt bình tĩnh mà nói với cậu “Không sao hết Tiểu Viêm, sang năm thi lại cũng không sao.” Không biết đứng ở toilet bao lâu, đến khi mẹ cậu vội vàng gõ cửa kêu to: “Tiểu Viêm con ở trong đó làm gì? Con không sao chứ?”
Tần Viêm vừa mở cửa, mẹ cậu đã kéo cậu ôm vào lòng, cậu khó hiểu ngẩng đầu nhìn ba, chỉ thấy ba mỉm cười nói: “Điểm thi không tồi nha Tiểu Viêm!”
Điểm thi của Tần Viêm tuy không đạt vào trường cậu đăng ký, nhưng điểm này cũng đủ để ba mẹ cậu nhờ quan hệ mà giúp cậu học một trường đại học ở đây.
Việc này khác với nguyện vọng trước kia của cậu nhưng Tần Viêm cũng không phản đối.
Cậu chấp nhận.
Mùa hè, đơn vị ba mẹ Tần Viêm tổ chức đi du lịch ở Trương Gia Giới (1), hai nhà Tần Viêm và Tạ Kỳ đều đăng ký tham gia. Vì số người đi đông nên phải thuê tới hai xe lớn.
Ba mẹ Tần Viêm quay sang bảo Hồng Kông để lần sau đi vậy.
Tần Viêm khẽ gật đầu.
Một đường đi xóc nảy rốt cuộc cũng tới chân núi Thiên Tử. Mọi người trong đoàn chia làm hai nhóm, một nhóm tự nghĩ chân yếu không leo núi nổi đành đi cáp lên, nhóm còn lại ỷ vào thân thể khỏe mạnh liền tự đi leo núi.
Chị hướng dẫn du lịch yêu cầu nhóm người leo núi nhất thiết phải mang nước theo. Vì thế Tần Viêm và Tạ Kỳ mỗi người đeo thêm hai bình nước quân dụng trên người, thoạt nhìn trông thật buồn cười.
“Phải leo lên tận đỉnh núi nha!” Mọi người đứng ở vạch xuất phát nói hết sức hùng hồn.
Tần Viêm ngay từ đầu liền xông lên phía trước, người trẻ tuổi chính là thể lực thật tốt a, phía sau một đống người già yếu cảm thán.
Tần Viêm vô cùng đắc ý, liền ngay cả chuyện thi đại học thất bại cũng tạm quăng ra sau đầu.
Tạ Kỳ leo ở phía sau, không nhanh không chậm.
Đi đến đình nghỉ mát thứ nhất, Tần Viêm quay đầu lại nhìn mọi người phía sau, cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.
Chị hướng dẫn du lịch nói phía trên còn có tám trạm nghỉ mát nữa. Phải đi đến trạm thứ chín mới đến đỉnh núi.
Tần Viêm thầm nghĩ tám trạm thì tính cái gì, mười tám cái cũng chả sao! Vì thế chỉ nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục hướng phía trước mà leo.
Tạ Kỳ bị cậu bỏ lại không biết đang ở chỗ nào đi!
Đến đình nghỉ mát thứ hai, Tần Viêm cảm thấy mình thật sung sức nha, cậu ngẩng đầu uống một mạch nửa chai nước.
Quay lại đã thấy Tạ Kỳ phía sau cách mình không xa nữa.
Leo tới trạm thứ ba thì Tần Viêm mệt thở hổn hển, cậu vô lực ngẩng đầu nhìn lên trên, đích đến còn mù mịt a.
Lúc này đã có người vượt qua cậu đi lên phía trước.
Đến đình nghỉ mát thứ tư, Tần Viêm hận không thể dùng cả tay chân mà bò lên đỉnh núi. Hai chân cậu nặng như đeo chì, hai tay phải nắm lấy dây xích dọc đường mới có thể từng bước một tiến về phía trước. Trên đường đi không ngừng có dân địa phương vác theo ghế trúc nhỏ mời mọc cậu: “Có muốn đi kiệu không?”
Tần Viêm lắc đầu từ chối, bên cạnh đã có mấy chị em phụ nữ vì muốn giảm béo mà cố leo lên núi cũng xanh mặt chịu không nổi, đều bỏ tiền thuê kiệu mà đi.
Lúc này Tạ Kỳ từ phía sau đến bên cạnh cậu, quan tâm hỏi han: “Còn đi nổi không?”
Tần Viêm cắn răng nói “Không việc gì” rồi lại cố sức túm lấy xích sắt mà đi tiếp. Cuối cùng cũng leo tới trạm nghỉ tiếp theo, cả người cậu mệt mỏi rã rời, cũng không buồn nhúc nhích.
Tạ Kỳ đi bên cạnh liền hướng cậu đưa tay ra: “Tôi kéo cậu đi!”
Tần Viêm cứng đầu từ chối: “Không cần.”
Tạ Kỳ nhìn cậu một cái, dứt khoát nắm tay kéo cậu đi: “Cứ vậy đi, cậu cũng thở không ra hơi thế này, nếu không thì thuê kiệu mà lên.”
Tần Viêm giận giữ cãi lại: “Muốn ngồi kiệu cậu đi mà ngồi! Tôi ngồi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng một chút ý tứ đứng lên đi tiếp cũng không có.
Tạ Kỳ thấy vậy cười rộ lên: “Ai kêu cậu ngay từ đầu đi nhanh như vậy làm chi? Giống như chạy cự li dài, khí lực lúc đầu cậu đều dùng hết, đến đoạn sau đương nhiên liền thống khổ. Đến đây đi, đã đi hơn phân nửa, tôi trước kéo cậu đi, chờ tôi không còn sức thì cậu lại kéo tôi.”
Tần Viêm vừa muốn lắc đầu lại bị Tạ Kỳ không nói không rằng mà kéo đi về phía trước. Bất quá được người kéo đi thật sự dùng sức ít hơn rất nhiều, Tần Viêm cũng thôi không chống cự nữa.
Là do cậu tự nguyện nha!
Đến tận đỉnh núi vẫn là Tạ Kỳ kéo Tần Viêm lên.
Ba mẹ Tần Viêm cùng Tạ Kỳ đã đi cáp treo lên núi từ sớm, giờ đang chụp ảnh loanh quanh, vừa thấy hai người bọn họ liền cao hứng ngoắc lại: “Mau lại đây chụp ảnh nào!”
Tần Viêm lúc này chỉ muốn nghỉ ngơi, cậu đứng còn không nổi, mặt mày đầy mồ hôi, chân tay nhuyễn như bùn, chụp cái gì mà chụp?!
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, cậu cũng không muốn làm ba mẹ mất hứng, đành phải đi qua tựa vào lan can, miễn cưỡng bày ra vẻ mặt tươi cười.
Mẹ Tạ Kỳ quay sang nói: “Tiểu Viêm, lại đây chụp chung với Tạ Kỳ một tấm đi!”
Tần Viêm nhảy dựng lên, cậu còn chưa di chuyển, Tạ Kỳ đã qua tới đây rồi. Cậu ta thoải mái khoác tay qua vai cậu, hướng camera bày ra vẻ mặt tươi cười.
Tần Viêm cả người cứng ngắc, máy móc bắt chước theo tư thế của Tạ Kỳ.
Mẹ Tần Viêm thấy vậy liền nói qua: “Tần Viêm sao con không nhìn vào camera vậy? Biểu tình tự nhiên chút xem!”
Tần Viêm đành phải cố gắng hướng về phía camera ngây ngô cười.
“Tách” một tiếng ánh đèn flash chớp qua mắt Tần Viêm cùng Tạ Kỳ, dừng lại ở khoảnh khắc hai thiếu niên kề vai thân mật.
Phía sau là trời xanh mây trắng, núi non trùng điệp.
Buổi chiều cả đoàn chèo thuyền đi sông Mao Sơn, Tạ Kỳ cùng Tần Viêm nằm trong đám người nhận nhiệm vụ chèo thuyền, chia nhau phụ trách cầm lái và hoa tiêu.
Mọi người ai nấy trên người mặc áo phao, mua một đống súng nước, hi hi ha ha đùa giỡn trên chiếc thuyền cao su nhỏ.
Thuận nước xuôi dòng xuống phía hạ nguồn, ai cũng hưng phấn mà té nước vào nhau, Tần Viêm mặt mũi đầu cổ đều ướt nhem, Tạ Kỳ cũng chèm nhẹp không hơn không kém. Thuyền nhỏ ở chỗ nước chảy xiết bị đưa lên thật cao, mọi người đều cao hứng hét chói tai.
Đến khi chèo thuyền tới nơi nước lặng, một đám người hò nhau nhảy xuống bơi lội. Tạ Kỳ một hơi lặn xuống nước, thoáng cái không thấy bóng người. Tần Viêm mặc áo phao, cũng rời thuyền, hai tay đang bám vào mạn thuyền từ từ thả ra, xem mình có nổi lên hay không.
Nhẹ nhàng buông tay, quả nhiên thân mình nổi trên mặt nước, Tần Viêm vừa mới thích thú thì mắt cá chân đột nhiên bị ai đó nắm lấy, còn không kịp hoảng sợ kêu thành tiếng thì cả người đã bị kéo xuống.
Tần Viêm hoảng hốt, cảm giác sợ hãi bị chìm xuống nước lần trước lại ùa về, không biết là ai đùa dai, Tần Viêm chỉ biết liều mạng vùng vẫy hai tay, miệng gắt gao ngậm chặt, hai mắt nhắm nghiền.
Thân mình lại bắt đầu trầm xuống, cảm giác sắp hít thở không thông… Đột nhiên bị một cánh môi lạnh lẽo chạm vào, đầu lưỡi đem bờ môi của cậu mở ra, lập tức cậu cảm thấy một cỗ không khí tràn vào buồng phổi.
Cánh môi truyền dưỡng khí cho cậu trong chốc lát liền lập tức dời đi, giây tiếp theo Tần Viêm bị người kéo lên khỏi mặt nước, cậu há miệng thở dốc, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt Tạ Kỳ gần trong gang tấc.
“Cậu…” Tần Viêm đang tính tức giận thì Tạ Kỳ đột nhiên lặn xuống, cách xa mấy thước mới ngoi đầu lên.
Tần Viêm không thấy rõ mặt hắn, cũng không biết trên ấy lộ ra biểu tình gì.
Bơi lội một lúc mọi người cũng trở lại thuyền, Tần Viêm cùng Tạ Kỳ vẫn như trước ngồi ở hai đầu, Tần Viêm chà chà miệng, hung hăng oán giận bắt đầu chèo thuyền.
Cậu tức giận nghĩ tên Tạ Kỳ này bị bệnh thần kinh sao? Đột nhiên lôi cậu xuống nước, sau đó lại truyền khí giúp cậu thở.
Má! Tính sao đây? Nụ hôn đầu tiên của cậu lại dành cho tên Tạ Kỳ!
Mẹ kiếp!
Tối đến khí trời nóng bất thường, Tần Viêm trong phòng khách sạn lăn qua lăn lại không ngủ được, Tạ Kỳ thì đang tắm rửa trong phòng tắm.
Hai người cùng ở một phòng như điều hiển nhiên phải vậy.
Tần Viêm cả ngày cũng không nói chuyện với Tạ Kỳ, cậu sợ mình nhịn không được lại xông lên cuồng đánh tên kia.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Tạ Kỳ nếu là xuất phát từ ý tốt muốn cứu mình thì cũng cho qua, thế nhưng xem tình huống chiều nay mà nói, Tần Viêm nghĩ đến nát đầu cũng chỉ cho ra kết luận đầu tên Tạ Kỳ này bị cháy khét đến hư rồi!
“Bang” một tiếng cửa phòng tắm mở ra, Tần Viêm còn đang mải mê lý giải hành động khó hiểu của Tạ Kỳ thì thấy tên kia chỉ mặc mỗi cái quần con đi tới, đột nhiên cả mặt lẫn tai cậu đều ửng đỏ, một bên mắng “Thao!” một bên lấy chăn trùm kín đầu.
Tạ Kỳ bật TV, ngồi trên giường há to miệng ăn khoai tây chiên.
Tần Viêm thầm nghĩ thật muốn xông ra đánh hắn một trận.
“Nè.” Bên tai truyền đến thanh âm của Tạ Kỳ, cách một lớp chăn mỏng Tần Viêm run lên một chút.
“Cậu ngủ rồi à?”
Tần Viêm không trả lời.
Chăn bỗng nhiên mạnh mẽ bị xốc lên, Tần Viêm không nhịn được nữa nhảy dựng qua: “Cậu mẹ nó có bệnh hả!”
Tạ Kỳ cũng bị dọa sợ, lui về sau một chút, kinh ngạc nhìn Tần Viêm.
Tần Viêm đang hăng hái chuẩn bị mắng chửi thì đột nhiên cảm thấy ánh mắt Tạ Kỳ nhìn cậu có chút gì đó không đúng, si ngốc ngẩn ngơ, giống như đang mơ mơ màng màng.
“Cậu sao vậy?” Tần Viêm chần chờ hỏi qua.
“Cậu… như vậy nhìn qua thật giống con gái.”
Gì??????
Đại não Tần Viêm oành một tiếng chết đứng ba giây. Sau khi tỉnh lại thì cầm gối đầu nhắm mặt Tạ Kỳ mà bạo đánh: “Cậu mẹ nó phát sốt hả? Cậu nói cái gì? Thử nói lại lần nữa xem!”
Tạ Kỳ oa oa kêu to, tránh trái tránh phải, cuối cùng một phen túm chặt tay Tần Viêm: “Cậu xem xem mình đang mặc cái gì kia!”
Tần Viêm cúi đầu xem, cậu đang mặc bộ quần áo ngủ bình thường in hình gấu nhỏ, áo ngắn quần dài, có gì không ổn?
Tạ Kỳ chỉ vào nói: “Triệu Tinh cũng có một bộ như vậy.”
Vẻ mặt Tần Viêm vặn vẹo: “Thì sao?” Nói mình giống con gái chỉ vì bộ áo ngủ của cậu giống Triệu Tinh? Tôi thao! Tạ Kỳ tên vương bát đản này, không thể tha thứ.
Tần Viêm đạp qua một cước, Tạ Kỳ kêu thảm buông tay, ôm bụng ngồi xổm xuống.
TV đang phát ra âm thanh bi thương khi hai diễn viên chính sinh ly tử biệt, Tạ Kỳ nhe răng trợn mắt đứng thẳng dậy, chỉ vào Tần Viêm: “Cậu ——thật độc ác mà!”
Nữ diễn viên trên màn ảnh ôm nam diễn viên sắp chết, giọng điệu thống khổ: “Anh cứ như vậy bỏ lại em… tâm địa thật xấu xa!”
Tần Viêm rốt cuộc nhịn không được vèo một tiếng cười ra, ngã ở trên giường.
Tạ Kỳ nhân cơ hội liền đi tới trèo lên giường.
Tần Viêm sửng sốt một chút định lấy chân đạp: “Cậu làm gì?”
Tạ Kỳ nhanh như chớp đè lên cậu: “Cậu đừng động!”
Tần Viêm thoáng chốc ngây người.
Tạ Kỳ nói nhỏ: “Cậu nhắm mắt lại!”
Tần Viêm mắng: “Cậu lại điên hả?”
Tạ Kỳ đột nhiên đưa tay che mắt cậu, Tần Viêm còn chưa hiểu ra chuyện gì, thân mình lập tức bị áp xuống, môi thoáng cái bị đôi môi Tạ Kỳ bao phủ.
Tần Viêm ngẩn người nghĩ lại chuyện gì phát sinh nữa đây? Cậu cũng không bị rơi xuống nước nha, Tạ Kỳ thế nào lại hô hấp nhân tạo cho cậu?
Đến khi nụ hôn kéo dài tưởng chừng như cả thế kỷ Tần Viêm rốt cuộc mới phản ứng lại, cậu mạnh bạo đẩy Tạ Kỳ ra, một tay che miệng, một tay chỉ vào Tạ Kỳ, run rẩy rống giận: “Cậu… cậu hôm nay rốt cuộc phát bệnh gì hả?”
Biểu tình của Tạ Kỳ không khác Tần Viêm là bao, trên mặt cũng là vẻ mặt cứng đờ kinh ngạc.
“Tôi…” Tạ Kỳ gian nan mở miệng, “Tôi cũng không biết,… Chỉ là không nhịn được.”
Cái gì?
Này là cái lý do chó má gì? Nhịn không được thì có thể tùy tiện hôn một tên con trai khác sao?
Tần Viêm đang định mắng chửi thì Tạ Kỳ đã giành nói trước: “Tôi không phải biến thái!”
Tần Viêm sửng sốt, cậu không phải muốn mắng hắn biến thái nha!
TV đúng lúc này lại phát ra tiếng cười khúc khích: “Ngu ngốc, em thích anh a!” Thì ra là kênh truyền hình bắt đầu phát kịch truyền thanh, nữ diễn viên ôm cổ nam diễn viên, nam diễn viên lập tức ôm cô hôn nồng nàn.
Tần Viêm cùng Tạ Kỳ, một người trên giường một người dưới giường đều trợn mắt há hốc mồm.
(1) Trương Gia Giới nằm phía Tây Bắc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Nơi đây có công viên rừng quốc gia Trương Gia Giới, thung lũng Sách Khê thuộc khu bảo tồn thiên nhiên, khu bảo tồn thiên nhiên Thiên Tử sơn (aka ngọn núi Tiểu Viêm ngốc leo đến ná thở =))))), khu phong cảnh Vũ Lăng Nguyên…… Điểm đặc biệt của Trương Gia Giới là cột đá và vách núi hình thù thiên biến vạn hóa được tạo nên từ đá sa thạch, nhiều cột đá sừng sững cao hơn 300m, nhiều hang động với những nhũ đá đủ màu sắc. Giữa những vách núi và cột đá là nơi cư trú của những loài cây ôn đới cùng nhiều loài động vật quý hiếm và suối, thác nước hoạt động suốt bốn mùa (Cre: VNExpress)(2) Bình nước quân dụng đây:”)