Quân Lâm Binh Vương

Chương 1017

"Siêu cấp thế gia sao? Ách!" Quân Vô Ý im lặng, tư tưởng còn chưa kịp chuyển biến, cứ như vậy mà trở thành siêu cấp thế gia sao? Vẫn là những con người ấy, một người cũng không thay đổi bây giờ đã thành siêu cấp thế gia sao?

Quân Mạc cười lạnh, nói tiếp:

- Hơn nữa, đối với hoàng thất chúng ta chỉ thiếu cái gọi là bằng chứng rõ ràng mà thôi, một khi đã có chứng cớ, chúng ta làm cho Thiên Hương thành trong khoảnh khắc biến thành một đống hoang tàn cũng không phải chuyện không có khả năng làm! Tam thúc, Tiêu Bố Vũ của Phong tuyết ngân thành nói về tin tức của Huyết Kiếm đường người cũng tin là thật sao? Huyết Kiếm đường chỉ là một tổ chức sát thủ sao có thể có bản lĩnh đi lại tự nhiên giữa trăm vạn quân sĩ, còn có lệnh bài thông hành kia nữa? Tam thúc, người đừng nói với con người không nghĩ tới, toàn bộ chuyện này phía sau liên quan đến cái gì!

- Chuyện tới nước này nếu quá kiêng kị đối với chúng ta chỉ có hại! Dù sao, so sánh với đối phương chúng ta vẫn ở thế yếu, cho nên lúc này nhất định phải cường thế. Tuyệt đối cường thế! Mới có thể chứng minh chúng ta có chỗ dựa vững chắc phía sau.

Làm cho tất cả mọi người ném chuột sợ vỡ bình quý, không giám khinh cử vọng động. Mà trong khoảng thời gian này chính là thời gian của chúng ta!

Hiện tại, cái chúng ta thiếu chính là thời gian! Cho dù là thời gian một ngày, cũng đủ để thay đổi tất cả! Quân Khương Lâm nghĩ tới mình đã thu thập đủ số linh dược và cửu cấp đỉnh phong Huyền đan, trên mặt lộ ra một tia ngưng trọng.

Nhân thủ đã đầy đủ, dược vật cũng kiếm đủ cả, Ưng Bác Không vẫn ở đây, còn có Khai Thiên Tạo Hóa công của mình bảo hộ, chuyện gia gia tiến giai hẳn không có trở ngại gì. Tiếp tục nghĩ biện pháp làm Tam thúc tiến lên Thần Huyền cảnh giới, giúp hai đội Tàn Thiên, Phệ Hồn tiếp tục đề thăng một bậc, hơn nữa trăm vạn lần không thể bỏ quên thế lực của Hải Trầm Phong.

Khi đó, mới miễn cưỡng được gọi là siêu cấp thế gia. Hiện tại, tuy tự xưng là siêu cấp thế gia nhưng thực ra chỉ là cái vỏ bề ngoài, cho nên lúc này, vạn lần không thể đi sai một bước!

Trên mặt Quân Vô Ý hiện vẻ thống khổ, theo lời Quân Khương Lâm nói, đúng là mười năm nay hắn vẫn rất hoài nghi một việc! Cũng là một cái tâm ma khác của hắn!

Quân Vô Ý chẳng phải chưa từng nghi ngờ, nhưng hắn thật sự không muốn tin tưởng, tất cả người của Quân gia đã vì Thiên Hương mà trả giá, hoàng thất sao có thể đối đãi với mình như vậy!

Đây không phải là yếu đuối, mà là nhân tính! Dù sao, Thiên Hương bây giờ chính là nhờ người của Quân gia tắm máu chiến trường mà nên! Nếu mình tin tưởng vào sự thật tàn khốc này. Vậy khác gì chính mình hủy đi toàn bộ tâm huyết của mình!

Đối với bất kỳ kẻ nào mà nói, đây đều là chuyện không thể tiếp nhận!

- Nhưng nếu không có chứng cứ rõ rang, con ngàn vạn lần không nên hành động thiếu suy nghĩ!

Quân Vô Ý hạ thanh âm xuống cực thấp nói:

- Lời này con có thể nói với ta, nhưng trừ phi có chứng cớ vô cùng xác thực con không cần nói với gia gia, lão nhân gia tính tình rất nóng nảy.

- Đó là đương nhiên!

Quân Khương Lâm mỉm cười, ý tứ sâu sa nói:

- Tam thúc, người không ngốc, con cũng không ngốc, gia gia cũng không ngốc, ha ha, người lại càng yên tâm là hoàng đế bệ hạ của chúng ta lại càng không ngốc…

Quân Vô Ý thở dài một tiếng, ảm đạm không nói, chậm rãi lui trở về.

Ánh mắt Quân Khương Lâm khôi phục lại vẻ băng hàn, vung roi ngựa lên, bành bạch ba tiếng, ba vị tài tử mỗi người đều bị đánh một cái, cả người run rẩy nhưng vẫn không dám kêu, Quân Khương Lâm khẩu khí âm trầm mang theo sát khí trùng trùng nói:

- Hô cho ta!

Bị bao phủ bời sát khí chưa từng có, ba người nối tiếp nhau hô to lên:

- Chúng ta Hàn Chí Đông, Nhan Phong, Tần Cầu Sĩ là đệ tử của Văn Tinh thư viện Mai Cao Tiết. Quân tam công tử thật vĩ đại, Quân tam công tử thật cao thượng, là người tốt nhất, chúng ta hoan nghênh Quân tam công tử trở lại Thiên Hương! Mai Cao Tiết là lão Giáp Ngư (con ba ba), Khổng Lệnh Dương là lão vương bát đản, Mạnh gia chính là một ổ rùa con.

Nói đến cũng kỳ quái, ba người sau câu đầu tiên mắng ra khỏi miệng kế tiếp đúng là càng mắng càng trôi chảy, càng mắng càng lưu loát, cái gì cay độc, thấp hèn đều tuôn ra, đây cũng là vì sau lời mắng đầu tiên lòng liêm sỉ cũng theo đó mà mất đi, tới lúc này kỹ thuật điêu nghệ, lưu loát cực kỳ!

Quân Khương Lâm uy hiếp một hồi rốt cục đã thành công, cười ha hả, dương dương tự đắc, phóng ngựa mà đi. Người bên ngoài nhìn thấy ánh mắt của hắn giống như là người đến từ địa ngục.

Ánh mắt của mấy nghìn người lúc này cứng lại!

Thiên Hương thành đến đây triệt để hỗn loạn!

Quân Khương Lâm cường thế vào thành, giống như một trận phong ba chưa từng có, thoáng chốc cuốn sạch cả Thiên Hương cổ thành!

Cùng lúc Quân Khương Lâm vào thành, các đại thế gia đều có hành động. Vô số tấu sớ vạch tội bay tới hoàng cung, còn có mấy lão già trực tiếp ngồi kiệu tiến cung.

Độc Cô Gia đang ngồi xem kịch.

Lý gia không hề có động tĩnh gì.

Đường gia cũng là một mảnh im lặng.

Mộ Dung thế gia phái đi mấy người tìm hiểu tin tức, sau đó cũng bặt vô âm tín.

Quân lão gia tử yên ổn ngồi chờ, hoan hỷ phân phó nhà bếp chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, lão tử chẩn bị cùng nhi tử và tôn tử uống một phen sảng khoái, về phần chuyện bên ngoài đã có nhi tử cùng tôn tử lo liệu, còn cần gì đến lão tử nữa?

Không thể không nói, cách làm của tiểu tử Khương Lâm này đúng là lớn mật đến cực điểm! Nhưng cũng là biện pháp xử lý tốt nhất! Nếu hiện tại đã quyết định đối mặt cùng người trong thiên hạ, vậy không ngại ngông cuồng một phen!

Quân gia tổ huấn: "Dưới khố có chym, là nam nhân phải đỉnh thiên lập địa, đi xxx con mẹ nó."

"Không sai không sai, lúc này đúng là muốn gào to lên xxx con mịa nó!" Hắc hắc hắc, lão gia tử uống một ngụm rượu nhỏ loãng tuếch mà trong lòng vui sướng cười rộ lên.

Khương Lâm gây một phen ầm ĩ như vậy, đồng thời cũng biểu hiện lực lượng cường đại đã hình thành! Thêm vào thực lực mạnh mẽ của bản thân mình, còn có một trong tám vị bát đại chí tôn thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không trấn thủ. Chưa kể đến việc Khương Lâm một mình độc chiến tứ phẩm Thần Huyền. Sau lưng Quân gia còn có một vị thần bí cao nhân cơ hồ là đệ nhất thiên hạ, Quân gia trở thành siêu cấp thế gia đã là chuyện hoàn toàn chính xác, còn có điểm nào không thật?

Quân gia cuối cùng đã chân chính tới thời kỳ nở mày nở mặt!

Về phần mấy sự tình nhỏ nhặt trên triều đình, đã có Mộ Dung thế gia cùng Độc Cô thế gia liên kết chống lại bọn hủ lậu trên triều, mặc kệ cho bọn chúng nói bậy đi. Bây giờ tâm tình của lão tử rất tốt, nếu một ngày tâm tình không tốt thì trực tiếp tiêu diệt bọn chúng, ai dám nói chữ không.

Lão gia tử hồn nhiên quên mất chính mình mấy ngày trước còn sốt ruột như thế nào, vẻ mặt dương dương tự đắc, vững như Thái Sơn.

Về phần mặt mũi của bệ hạ. Chuyện này không muốn nghĩ đến.

Dù sao bây giờ đế quốc đã không có khả năng để xử trí Quân gia.

Tống gia bây giờ quả thực như kiến bò trên chảo nóng đã loạn thành một đống. Mạnh gia lại càng không chịu nổi, giống như chó bị chặt đuôi. Liều mạng hướng hoàng cung dâng tấu, sau đó lại ba lần bốn lượt chạy đến Lý gia, hy vọng có thể tìm được chỗ trú ngụ, cũng là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng nhưng đều bị khéo léo từ chối. Kẻ ngốc mới muốn chôn cùng một chỗ với ngươi.

Lúc nghe thấy tam đại tài tử mắng to Mai Cao Tiết, Khổng Lệnh Dương cùng Mạnh gia, Mạnh gia gia chủ Mạnh Hữu Vĩ đang ủ rũ từ Lý gia trở về, liên tiếp cầu kiến mấy lần mà không có kết quả, sợ run cả nửa ngày. Lên ngựa tới Mộ Dung thế gia.

Lão phu tử Mai Cao Tiết vốn đang ở nhà chờ tin tức tốt lành, bỗng nghe thấy mấy tên đệ tử đắc ý của mình đang chửi mình ngoài đường. Tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh.

Trong Quý Tộc Đường, Đường mập mạp nghe tin Quân đại thiếu vào thành liền nhảy dựng lên giống như bóng cao su bị vỗ mạnh một cái, muốn lập tức ra cửa thành nghênh đón nhưng bị Hải Trầm Phong cùng Tống thương gắt gao kéo lại, lý do rất đơn giản: Quân Khương Lâm lúc trước đã cẩn thận dặn dò, trường phong ba này Đường Nguyên vạn lần không nên tham dự.

Người khác có thể không dám động đến Quân gia, nhưng chưa chắc không dám động đến Đường gia, nói cho cùng Đường gia cũng chỉ là gia tộc không lớn lắm ở Thiên Hương, hơn nữa thật lòng mà nói ngoài Đường mập mạp là có giao tình với Quân Khương Lâm ra, Đường gia từ Đường lão gia tử trở xuống có thể nói là hết sức trung thành với hoàng thất, cho nên có một số chuyện không nên làm huynh đệ của mình phải khó xử.

Chuyện tình lúc này, Quân Khương Lâm muốn một mình gánh vác!

Một mình gánh cả Thiên Hương!

Rốt cục cũng về tới Quân gia, Quân Khương Lâm xuống ngựa, đi lên bậc cửa tiến vào phủ, trước khi vào phủ mới xoay người hạ một mệnh lệnh cuối cùng:

- Đi! Đem toàn bộ sản nghiệp của Mạnh gia ở Thiên Hương thành vô luận là trong tối ngoài sáng toàn bộ đập nát cho ta! Ây, không được, việc này để Hải Trầm Phong tiếp nhận đi, nhân tiện đánh cho bọn chúng một trận là được rồi. Nếu Mạnh gia có gì bất mãn cứ bảo Quân Khương Lâm ta nói "trước tiên lấy của bọn chúng chút lợi tức, sau này sẽ cùng bọn chúng thanh toán tất cả nợ nần"!

Năm sáu chục đội viên Tàn Thiên đội cùng đồng thanh đáp lại, trước sau bay vọt đi.

Trực tiếp tếp quản toàn bộ sản nghiệp của Mạnh gia? Vậy gọi là thu một chút lợi tức? Cư nhiên vẫn còn muốn tính sổ!

Quân Vô Ý hai mắt trợn trắng, cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu đứa cháu này.

Trong hoàng cung, hoàng đế bệ hạ đang cau mày nhíu mặt. Ngồi đối diện chính là Văn tiên sinh. Hai người lúc trước vừa đánh cờ vừa bàn chuyện. Nhưng lúc này, hoàng đế bệ hạ đã không còn tâm trí để đánh cờ luận chuyện thiên hạ nữa.

Lo âu trùng trùng!

Nhìn thấy đống tấu sớ như quả núi con bên cạnh, nét mặt hoàng đế bệ hạ lộ ra vẻ khổ tâm bất đắc dĩ.

Nội dung đống tấu sớ hầu như giống nhau, nào thì thỉnh cầu trừng trị Quân Khương Lâm!

Xin đem Quân Khương Lâm xử theo pháp luật!

Quân Khương Lâm vô pháp vô thiên, không để bệ hạ trong mắt. Quấy nhiễu kinh thành, để lại tiếng xấu cho thiên hạ, tội đáng xử tử. Thỉnh cầu hoàng thượng quyết đoán!

Mong hoàng thượng nhanh chóng quyết định, cứ để tiếp diễn, quốc gia không ra quốc gia!

Thỉnh hoàng thượng nhanh chóng giải quyết.

Hoàng đế thở dài một hơi, quyết định ta cũng muốn quyết định, nếu hỏi ai muốn thu thập Quân Khương Lâm nhất, chưa chắc có ai bức thiết hơn ta, các ngươi cũng quá coi trọng ta đi!

Con người dù sao cũng phải biết mình là ai chứ? Trước kia Quân Chiến Thiên thực lực mặc dù cũng rất mạnh nhưng cũng chỉ là Thiên Huyền đỉnh phong, thủy chung không cách nào tiến thêm một bước, bởi vì nếu hắn có tiến bộ phía Ngân thành chắc chắn không chấp nhận, ngay cả Quân Chiến Thiên có thực lực của quân đội, bản thân ta cũng có thủ đoạn để rút củi dưới đáy nồi, ngày đó lệnh Quân Vô Ý, Quân Khương Lâm viễn chinh Thiên Nam chính là bước đầu tiên hủy diệt Quân gia.

Nhưng thế sự như bàn cờ, biến động từng bước. Khó có thể theo ý người, mưu tính người, người lại tính ta. Hành trình đi Thiên Nam lần này thúc cháu Quân Vô Ý không những không tổn thất một cọng tóc, càng đáng sợ hơn, Quân Khương Lâm có thể lấy sức một mình độc chiến Thần Huyền tứ phẩm dành được đại thắng, đây là cái dạng thực lực gì?

Cái này quả thực có tưởng tượng cũng không tưởng tượng nổi!
Bình Luận (0)
Comment