Quân Lâm Binh Vương

Chương 1022

Đột phá thành công, Quân lão gia tử rất hưng phấn, bi bô cả nửa ngày mới phát hiện ra đứa cháu nội đang bịt mũi, bộ mặt hơi khó chịu, đôi mắt thì không ngừng dán lên người mình, lão gia tử không khỏi hồ nghi:

- Chẳng lẽ trên người ta có bụi sao, đến nỗi con phải nhìn gia gia của mình như vậy?

Theo bản năng, lão gia tử cúi xuống nhìn thân thể của mình, lúc này mới phát hiện, mình đâu phải chỉ có chút bụi đâu, căn bản chính là bị bao bọc bởi vết bẩn, trường bào rộng thùng thình đã dán chặt trên người, vốn là một cái áo choàng màu trắng thế mà bây giờ dính không biết bao nhiêu vết ố đã không nhìn ra màu gì nữa rồi, đồng thời cảm thấy trên người nhớp nháp cực kì khó chịu.

Lão gia tử xuất thân võ tướng, vốn cũng không để ý mấy chuyện đó, nhưng bây giờ đã là Công Tước của Thiên Hương, mấy năm gần đây cuộc sống an nhàn sung sướng, tu thân dưỡng tính, đã sinh ra cái tính thích sạch sẽ, trước mặt con cháu rất là chú ý vẻ bề ngoài, lão gia tử không khỏi cả kinh "sưu" một tiếng đã biến mất, chỉ nghe thấy tiếng nói:

- Lão phu đi tắm rửa một chút, sau đó sẽ quay lại.

Quân Khương Lâm cảm thấy dở khóc dở cười.

Chuyện này rất bình thường, lão gia tử thành công đột phá Thiên Huyền đỉnh phong, hơn nữa còn lập tức đột phá giai vị, công lực tăng mạnh sinh ra huyền lực khổng lồ, đồng thời linh dược bên ngoài nhập thể, chẳng khác gì trải qua một lần tẩy kinh phạt tủy, đem tạp chất mấy chục năm tích tụ trong cơ thể đẩy ra ngoài, hơn nữa còn đem mấy vết thương cũ toàn bộ trừ đi hậu hoạn. Nếu không bài trừ những chất cặn bã ra như vậy, Quân đại thiếu ngược lại sẽ hoài nghi lần đột phá này của ông nội có chỗ thiếu sót…

Đến lúc này, Quân Khương Lâm hoàn toàn tin tưởng bằng vào thân thể hiện tại Quân Chiên Thiên có thể sống tới hai trăm tuổi, thậm chí là nhiều hơn cũng không có vấn đề! Hơn nữa năng lực tự bảo vệ mình cũng tăng lên mạnh mẽ, nếu dùng thân thể hiện tại tu luyện các loại vũ kỹ thần diệu trong trí nhớ của Quân Khương Lâm, thậm chí có thể cùng Chí Tôn đánh một trận.

Quân Khương Lâm rốt cục trút được tâm sự lớn nhất của mình!

Trên mặt hiện ra nụ cười tự đáy lòng, hắn bây giờ thực sự được an ủi, thực sự cao hứng.

Có nắm đấm to chính là đạo lý của cái thế giới này, chỉ có như vậy mới đảm bảo cho người nhà của mình bình an yên ổn.

Người ta sống trên đời, là vì cái gì?

Đều nói người không vì mình trời tru đất diệt, nhưng thật ra mỗi người đều vì người khác mà sống, vì người mình quan tâm, vì người thân của mình!

Kiếp trước chính mình luôn tự nhủ phải vì mình mà sống, thực ra chỉ là cách nói miễn cưỡng mà thôi. Bởi vì cho dù mình muốn sống vì người khác nhưng làm gì có người như vậy tồn tại, chỉ có thể dựa vào niềm tin trong lòng mà sống (sống bằng niềm tin à ^-^). Ai có thể đáng để ta phải trả giá?

Cướp của người giàu chia cho người nghèo cũng tốt, diệt ác trừ gian cũng được, hay vì quốc gia vì gia tộc của mình. Tóm lại, đều là vì niềm tin của mình mà gắng gượng. Kiếp trước, là một sát thủ nhưng có thể nói ta vì chính nghĩa mà tranh đấu, vì trong lòng ta tin đó là chính nghĩa.

Giết người cũng tốt, tàn ngược cũng được, nhưng tâm niệm đó vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Đi trên con đường bất bình trong thiên hạ, quản hết chuyện thiên hạ bất bình!

Nhưng hết lần này tới lần khác làm mấy chuyện như vậy, lại càng đi ngược lại cái gọi là chính đạo!

Quân Khương Lâm hay Lâm Quân thật sự rất cô độc, loại trải nghiệm này người bình thường không thể nào hiểu được!

Nhưng bây giờ, không ngờ ta lại thực sự có thân nhân của mình. Chính là lúc tiếp nhận thân phận của Quân Khương Lâm ta đã là thành viên của gia đình này rồi.

Lúc Quân Chiến Thiên vì mình mà giận giữ tắm máu cả kinh thành. Quân Khương Lâm cảm thấy mình đã hoàn toàn được vây bọc bởi tình thân.

Đến lúc này, trong lòng Quân Khương Lâm đã không còn cô độc. Bởi vì, rốt cục tâm hồn đã tìm được chỗ dựa.

Người thân, bây giờ chính là mối quan tâm lớn nhất của Quân Khương Lâm, chính là niềm tin, là nơi chốn để quay về.

Nếu có thể, Quân Khương Lâm sẽ dùng tất cả mọi biện pháp, tận lực giúp người thân của mình khỏe mạnh trường thọ, sống bình yên vui vẻ. Hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất kì kẻ nào tới phá hỏng nguyện vọng tốt đẹp này!

Không có kẻ lãng tử nào, khi đã tìm được một gia đình để nương nhờ lại không quan tâm! Hắn nhất định sẽ trả giá tất cả, cho dù đối đầu với cả thiên hạ hắn cũng phải bảo vệ tới cùng!

Bởi vì cảm giác không có nhà rất thống khổ!

Thống khổ đến nỗi làm người ta không thiết sống. Vốn cho rằng mình không có gì vướng bận, đột nhiên lại có được tình cảm ấm áp thì cho dù phải hi sinh tính mệnh cũng phải giữ gìn, toàn tâm toàn ý mà bảo vệ!

Từ chuyện phục hồi hai chân cho Quân Vô Ý, Tàn Thiên Phệ Hồn quật khởi, Quân lão gia tử tiến giai, Quản Thanh Hàn thay đổi, tất cả chuyện Quân Khương Lâm làm đều là vì gia đình của mình.

Mà hắn còn muốn tiếp tục làm nữa!

Cho đến khi hoàn toàn rửa sạch tất cả mối nhục của gia đình này, đến khi gia đình này đứng trên đỉnh thiên hạ, phóng nhãn khắp thiên hạ cũng không có người sánh bằng! Chỉ có Quân gia ngạo thị thiên hạ, chúng sinh kính ngưỡng!

Đó mới là mục tiêu cuối cùng của Quân Khương Lâm!

Nhìn bóng đêm mờ mịt bên ngoài, Quân Khương Lâm cuối cùng thở dài thư thái, truyền lệnh cho cảnh vệ bên ngoài rút lui, tất cả khôi phục lại bình thường, sau đó thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất.

Tối nay, hắn còn chuyện rất quan trọng phải làm. Ban ngày uy hiếp vẫn còn chưa đủ. Nếu muốn đem trường phong ba này hoàn toàn áp chế, còn cần ít nhất vài cái đầu của mấy nhân vật quan trọng nữa.

Hiện giờ tại Thiên Hương quốc một đám hủ nho cũng dám trắng trợn công kích Quân gia.

Mấy tên nhãi ranh cũng dám khi dễ, nói gì đến chuyện uy hiếp thiên hạ? Một siêu cấp thế gia hàng đầu nếu không lấy lại thể diện, như vậy sau này sao còn chỗ đứng nữa? Đây chẳng phải là chuyện nực cười sao?

Lần này Quân Khương Lâm đi chính là để xử lý việc này!

Định dùng danh dự để công kích ta sao?

Hắc hắc, ta thật muốn xem ai để ý đến danh dự hơn!

Nói ta đê tiện vô sỉ, vậy để ta xem ai mới là kẻ vô sỉ nhất!

Bầu trời u ám, không trăng không sao.

Trăng mờ gió nhẹ, chính là thời điểm tốt để phóng hỏa giết người!

Quân Mạc Lâm Quân đại thiếu gia mặc dù không có ý định giết người phóng hỏa, nhưng nếu cần phải làm hắn cũng sẽ không chút do dự mà ra tay, huống chi chuyện lần này hắn muốn làm so với giết người phóng hỏa không chừng còn khủng bố hơn.

Mai phủ.

Mai Cao Tiết Mai lão đại nhân đang thở ngắn than dài, chuyện bên ngoài diễn biến đến mức này, Mai đại nhân không thể ngờ rằng, Quân Khương Lâm một tên nổi danh quần là áo lụa lại có thể mạnh mẽ cứng rắn như vậy, cứ như vậy mà làm càn không hề cố kỵ.

Lại dám ban ngày ban mặt làm chuyện coi thường vương quyền như vậy, chỉ có thể giải thích hoặc là hắn bản thân có đủ thực lực để thách thức với pháp luật, với thực lực của hoàng quyền, hoặc là phía sau hắn có chỗ dựa cường đại, vô luận thế nào cũng làm cho Mai đại nhân cảm thấy không vui!

Trong lòng Mai lão đại nhân cho rằng, Quân Khương Lâm đã làm ra chuyện tày trời như vậy, lại đối mặt với áp lực khổng lồ của dư luận, nên lo sợ mà tự trói mình hồi kinh xin được trị tội, sau đó chờ bệ hạ xử lý, đây mới là cách xử sự bình thường. Sau đó, quần thần sẽ tức giận phẫn nộ cùng đứng ra buộc tội hắn nhưng quân đội lại ra sức phản kháng, cuối cùng hoàng đế bệ hạ lên tiếng định đoạt, cho dù không diệt trừ Quân gia cũng phải làm suy yếu thế lực của Quân gia, từ đó giảm bớt ảnh hưởng của Quân gia tới Thiên Hương đế quốc, còn kẻ đầu sỏ là Quân Khương Lâm nhất định phải chết, cho dù là vì cứu người mà Quản Thanh Hàn phải hủy đi sự trong sạch của mình, Mai lão mặc dù có vài phần kính ý, nhưng tuyệt không thể nhân nhượng! Chuyện tai tiếng như thế nếu buông tha Quản Thanh Hàn, chẳng phải là tự vả vào miệng mà nói với người trong thiên hạ rằng Quân Khương Lâm vô tội sao?

Gian phu dâm phụ tất cả phải chết!

Nói cả ngàn vạn lần thì một quốc gia nếu phải dựa vào một cường thế gia tộc, thần mạnh vua yếu thì tuyệt đối không phải chuyện gì tốt đẹp, cũng không phải là chuyện bình thường.

Trải qua thời gian lâu dài, nhất định là một mối tai họa.

Mà hiện tại Quân gia Quân Khương Lâm đã mạnh mẽ quật khởi, ông trời lại ban cho cơ hội tốt như vậy, hắn đã gây ra một chuyện tày trời, đây chính là cái cớ ngàn năm khó gặp.

Mai Cao Tiết tự cho là mình đoán trúng tính toán của bệ hạ, vì vậy không hề e ngại mà tỏ ra cứng rắn, thề phải hạ bệ Quân gia, có bệ hạ hậu thuẫn khác nào có cả Thiên Hương đế quốc hậu thuẫn, Quân gia cho dù cường thế cũng không đủ làm ta sợ hãi.

Huống chi bây giờ Quân gia vừa mới vùng dậy, cánh chim non còn chưa lớn mạnh, đúng là thời cơ tốt nhất! Thời cơ đến nếu để trôi qua, sau này có hối cũng không kịp.

Nhưng khi sự tình đã hoàn toàn vỡ lở, thái độ của bệ hạ vẫn rất không rõ ràng, chẳng lẽ chỗ dựa vững chắc của mình không thể dựa vào sao? Hay là còn có nguyên nhân nào khác?

Mà tên Quân Khương Lâm kia cũng cuồng vọng đến nỗi rợn cả người!

Hiện giờ sự tình đã tới bước không thể vãn hồi.

Từ lúc ba vị tài tử chửi mắng ân sư ngoài đường, cái gọi là văn nhân khí khái đã chẳng còn sót lại tí nào.

Văn Tinh thư viện lừng danh thiên hạ lại xảy ra xì căng đan lớn như vậy. Tai tiếng bực này so với chuyện Quân Khương Lâm thông dâm với chị dâu càng thêm kinh khủng. Càng khiến người ta khó mà chịu được!

Đúng là không sợ loại bất trị, sợ nhất loại dựa hơi! Đối với dự tình của Quân gia, Mai Cao Tiết cảm thấy mình đã tính toán hoàn toàn sai lầm rồi, lại có thể dạy ta mấy tên môn đồ tệ hại thế này!

Chỉ qua một ngày ngắn ngủi, không ngờ thế cục đã thay đổi hoàn toàn!

Mai Cao Tiết lo lắng, chắc hẳn lão hữu Khổng Lệnh Dương của mình cũng đang rất tức giận.

- Mai đại nhân quả nhiên rất hăng hái a. Gió lạnh trăng mờ, ma quỷ khắp nơi, Mai đại nhân lại một mình hiên ngang độc đối trời xanh. Ha ha, ngôi sao cô độc vì ai mà chiếu sáng trong đêm?

Một thanh âm nhàn nhạt theo gió truyền đến, giọng nói mờ ảo tràn ngập ý cười ôn hòa, nhưng khi tiếng nói này vang lên, gió thổi bốn phía tựa hồ ngưng trệ lại, thiên địa thoáng chốc tràn ngập hàn ý lành lạnh.

Mai Cao Tiết thở dài một hơi, tựa hồ không bất ngờ chút nào, vẫn như cũ đứng trước chiếc bàn đá trong tiểu viện tay bắt sau lưng, hắn ngay cả đầu cũng không quay lại, giống như nói chuyện với không khí trước mặt, khẽ nói:

- Quân Khương Lâm?
Bình Luận (0)
Comment