Quân Lâm Binh Vương

Chương 1067

Mai Tuyết Yên không để Mộng Huyễn Huyết Hải ở trong mắt và trong lòng, nhưng Quân Khương Lâm lại không cam tâm, chính mình đạo hạnh không có lớn như vậy, có thể gặp được cơ hội tốt như thế, tất nhiên là sẽ không tha cho bọn chúng rời đi rồi. Nếu mà quả thật đi mất, chắc chắn sẽ bại lộ thực lực chân chính bên mình, lại như thế nào tiếp tục lừa người được chứ?  

Làm cho địch nhân không biết cùng mê hoặc ở bên trong chết đi, mới là biện pháp lừa người hiệu quả nhất, cũng là có …một cảm giác thành tựu không phải sao…  

"Người này sao có thể dối trá như vậy chứ!" Xà Vương Thiên Tầm tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.  

- Một kiếm kia của ngươi quả thật rất nhanh, trong ấn tượng của ta cơ hồ khoái kiếm ấy có thể ở trong ba vị trí đứng đầu!  

Mai Tuyết Yên chậm rãi ngước mắt lên có chút tinh nghịch, nhìn hắn:  

- Nhưng ngươi không nên giết hắn! Quả thật là không nên!  

Một kiếm sắc bén này, làm cho Mai Tuyết Yên trong sâu thẳm cảm thấy khiếp sợ! Nàng suýt chút nữa kinh hoàng, xuất ra một kiếm như vậy, thế mà lại đúng là Quân Khương Lâm!  

Một kiếm này, mặc dù chỉ hiện trong chốc lát, nhưng là kinh thiên động địa! Kiếm quang đã tắt, người đã chết, nhưng một kiếm tuyệt sắc tao nhã kia, lại vẫn như cũ từng lần từng lần thoáng hiện trong lòng hai nàng!  

Tuy chưa biểu lộ ra ngoài, nhưng ánh mắt Xà Vương nhìn Quân Khương Lâm đã có chút bất đồng! Bởi vì nàng tự biết, nếu đổi vào vị trí của hắc y nhân kia, ở cùng một tình thế ấy, chính mình đồng dạng không thể tránh khỏi!  

Một kiếm này, thật sự là huyền diệu không bút nào tả hết!  

Mai Tuyết Yên cả đời đối địch, có nhân vật nào mà không dưới Chí Tôn? Nhưng nàng không thể không thừa nhận, một kiếm này của Quân Khương Lâm, trong tất cả các cao thủ nàng đã gặp, đã là một kiếm vô đối!  

- Vì sao không nên? Chẳng lẽ hắn đêm khuya xâm nhập Quân phủ ta, ta còn phải trịnh trọng xa xa đón tiếp sao? Làm gì có đạo lý ấy?  

Quân Khương Lâm Hừ một tiếng, chậm rãi nâng cặp lông mi:  

- Kẻ phạm ta, phải chết! Điểm này, không cần phải bàn luận gì thêm! Vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi! Ngay cả khi hắn chỉ trốn trong thiên địa tù của Mộng Huyễn Huyết Hải, ta cũng tính toán không buông tha!  

- Nhưng là người trong Mộng Huyễn Huyết Hải!  

Mai Tuyết Yên nhìn thẳng vào mặt Quân Khương Lâm:  

- Mộng Huyễn Huyết Hải chính là nhất đại chiến lực không thể thiếu trong cuộc chiến đoạt thiên! Một kiếm này của ngươi, làm cho hết thẩy không có đường sống rồi.  

- Đường sống? Sớm đã không còn! Về phần cuộc chiến đoạt thiên chỉ bằng loại người bậc này sao? Ha ha ha…cô nói vậy không phải chê cười sao? Bọn hắn có thể dùng sao?  

Quân Khương Lâm điên cuồng cười một tiếng:  

- Lúc trước nghe cô nói, ta còn tưởng rằng tam đại thánh địa có nhiều cao thủ giỏi lắm, hiện tại tận mắt chứng kiến, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, gặp mặt thật sự thất vọng, tin tưởng chỉ cần là Ưng lão ra trận, cũng mạnh mẽ hơn hai tên Chí Tôn này nhiều lắm! Hai người kia trừ bỏ có được Chí Tôn huyền lực ra, căn bản chính là hai thái điểu (tay mơ)! Nếu là công bằng so đấu, tất nhiên trong vòng trăm chiêu chết vào tay lão Ưng, thậm chí ngay cả ta cũng có thực lực chém giết!  

- Tiểu tử ngươi quả nhiên ẩn thân ở một bên ngay từ đầu.  

Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, thần sắc lạnh như băng:  

- Ngươi lợi dụng chúng ta ngăn trở cường địch cho ngươi, Loại cảm giác này nhất định thoải mái chứ?  

- Mai cô nương lời này sao có thể nói chứ?  

Quân Khương Lâm vẻ mặt vô tội:  

- Ta trước đây một mực chuyên tâm luyện công, muốn thực lực tăng lên, chuẩn bị khi cần đến, chân chính là vừa mới đến mà. Thực đúng lúc vừa tới liền thấy hai người này đang lén lút đi gây rối. Nhưng nghĩ đến hai tên kia đều là tuyệt thế cao thủ. Nếu ta tùy tiện nhúng tay vào trái lại không phải là không kính trọng hai vị sao. Lại nói, ta chỉ có trình độ thực lực chính là Thiên Huyền, cũng không đủ cùng cường giả trong truyền thuyết thánh địa đối chiến a, lúc này mới trốn ở một bên, chờ chiếm tiện nghi, ai biết thực lực của bọn họ kỳ thật lại thất vọng như vậy.  

- Xin hỏi, vậy có gì là không đúng? Đến nỗi phải nói lợi dụng các cô, đây quả thực là oan uổng chết ta mà. Ta làm gì tâm tư bực này chứ? Bổn thiếu luôn luôn quang minh lỗi lạc, hiệp cốt nhu tràng, kiếm đảm cầm tâm, trong sáng vô tư, hạ có thể làm sự tình như vậy chứ? Mai cô nương chính là oan uổng chết ta, đây quả thực là tháng sáu có tuyết a!  

Mai Tuyết Yên nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc thở dài:  

- Quân Mạc Lâm Quân đại thiếu gia, ta hành tẩu giang hồ thời gian không phải ít, nhưng, ngươi là người ta thấy da mặt chắc chắn là dày nhất.  

- Quá khen, Mai cô nương thực sự là quá khen.  

Quân Khương Lâm một chút ngượng ngùng cũng không có, cuối cùng thản nhiên ngồi xuống.  

- Ngươi đã không thừa nhận đây sớm là kế hoạch của ngươi, vậy bọn hắn như thế nào lại đến chỗ ta muốn Diệp Cốt đan!? Mai Tuyết Yên mắt thấy Quân đại thiếu gia vẻ mặt khinh khỉnh, thật sự là không có chỗ phát tiết.  

Âm thanh lạnh lùng nói:  

- Còn nữa, nếu không phải kế hoạch hoàn hảo của ngươi, thì sao lại trùng hợp như thế? Hãy cho ta một lý do hợp lý hơn đi.  

- Nỗi oan cao tới trời a! Ta mấy ngày nay thúc giục sư phụ giành chút thời gian luyện đan cho cô, có thể vì toàn bộ chuyện của cô, ta cầu xin thúc giục mặt dày mày dạn với sự phụ, mới rốt cục làm ra một chút thuốc hoàn hảo, chưa kể, sư phụ bên kia vừa đưa cho ta, ta liền lập tức chạy tới đây, sự tình trọng đại một chút cũng không dám chậm trễ a. Nào biết đâu rằng, tới nơi này cô cư nhiên nói thành ta âm mưu, ta thật sự như vậy mà, chính là oan uổng chết ta a.  

Biểu tình trên mặt Quân Khương Lâm, quả nhiên là u sầu ủ dột, quả thật nỗi oan như Nhạc nguyên soái được tôn sùng bị ám hại tại đình Phong Ba vậy(*). Cái loại u oán, cái loại ủy khuất, cái loại mà nỗi oan này không được giải thì luôn buồn bực, thật sự là rất sống động, giống như đúc. Hoàn toàn là phát ra từ nội tâm, tuyệt đối là xuất ra từ bản năng.  

(*) Ngày 25 tháng 12 năm Thiệu Hưng thứ 11 (1141), Nhạc Phi và con trai của mình, Nhạc Vân, bị gian thần Tần Cối thuốc chết tại đình Phong Ba thuộc Đại lý tự Lâm An.  

- Ách, đúng là việc này?  

Mai Tuyết Yên chớp chớp con mắt, cẩn thận xăm soi khuôn mặt hắn, có vẻ như không phải là giả, không khỏi có điểm cảm thấy áy náy trong lòng:  

Cái đó, cái này lần này coi như là ta hiểu lầm ngươi.  

- Tại sao là "coi như" đây? Vốn là cô hiểu lầm ta mà!  

Quân Khương Lâm trong lòng nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hất mái tóc hợp tình hợp lý nói:  

- Không phải ta nói hai vị, hai người tỷ muội các cô đi lại trong giang hồ cũng có kinh nghiệm đầy mình, có điểm bệnh đa nghi cố nhiên không phải là tật xấu. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, ta một dạ hết sức chân thành, tràn đầy nhiệt tình, thế nhưng… thế nhưng… các cô làm cho ta rất thương tâm a.  

Ngón tay của hắn bắt đầu run rẩy, cả người run lên. Trên mặt cũng có chút đỏ lên, hai con mắt mở thật lớn. Bộ dạng rất rõ ràng thật sự thương tâm. Kỳ thật là lừa dối được trong lòng đang cười thầm.  

- Khụ khụ …  

Mai Tuyết Yên cực kỳ xấu hổ, miễn cưỡng ho khan vài tiếng, thật sự không tìm được lời để nói. Nhanh chóng đánh ánh mắt, ý bảo Xà Vương Thiên Tầm lui ra ngoài trước. Thiên Tầm hiểu ý, lặng yên không tiếng động bỏ đi, vừa hay nhìn thấy Quẩn Thanh Hàn vừa tỉnh dậy, thì thầm nói chuyện thẳng thắn một đường đi đến phòng Quản Thanh Hàn.  

- Quân công tử… khụ…khụ, ngài khổ cực a.  

Mai Tuyết Yên vốn là Thiên Phạt Chí Tôn, trong cả đời chưa từng nói xin lỗi người khác. Lấy tu dưỡng của nàng, thế nhưng cũng phá lệ đỏ mặt một lần, lần đầu tiên cảm thấy thế nào là lúng túng, ngay cả danh xưng tôn trọng cũng gọi lên.  

Mắt thấy Quân Khương Lâm một bộ như tiểu tức phụ bị ủy khuất, Mai Tuyết Yên do dự một hồi. Nghĩ đến trong tay hắn đang nắm thần đan, cắn cắn răng một cái. Nói:  

- Quân công tử…  

- Hừ …  

Quân Khương Lâm uốn a uốn éo, càng lộ thêm bộ dạng ủy khuất như tiểu tức phụ.  

- Quân công tử, ngươi… ngươi đừng nóng giận!  

Mai Tuyết Yên dè dặt nói.  

Cũng không biết tại làm sao, đối mặt với cơn tức giận của Quân Khương Lâm, tuyệt thế đại cao thủ Mai Tuyết Yên, thế nhưng mơ hồ có chút chột dạ.  

Đang nói những lời này, đồng thời Mai Tuyết Yên cũng ngẩn ra: "Ta đây làm sao vậy?"  

Quân đại thiếu học theo bộ dáng của Độc Cô Tiểu Nghệ, lại phùng miệng. Đột nhiên nghĩ đến làm như vậy thật không có khí khái nam tử, vì thế thở dài nói:  

- Quên đi, mọi người cũng chỉ là sơ giao. Cô có chút hoài nghi cũng là bình thường, lời vừa nói cũng là vô tâm mà thôi, ta… liền bỏ qua vậy cho cô vậy!  

Mai Tuyết Yên cuối cùng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Tuy rằng trong lòng còn có hoài nghi, nhưng cũng không dễ dàng nói ra khỏi miệng. Vị dụ như: "Hai người kia không đi tìm ngươi lấy Diệp Cốt đan, vì sao lại đến nơi này tìm hai cô gái kiếm Diệp Cốt đan chứ? Cái này giải thích thế nào?"  

Nhưng chứng kiến Quân Khương Lâm thành cái dạng này, nghi vấn này liền nén lại trong bụng là tốt nhất, coi như bổn cô nương chịu nhục!  

- Việc này, không biết đan dược kia...  

Quân Khương Lâm bĩu môi, nhìn xuống cái tên Mộng Huyễn Huyết Hải không may mắn đang nằm bất động, ý bảo, pháp bất truyền lục nhĩ (Ý là: không nói khi có người ngoài)! Tên tiểu tử xui xẻo này nhất thời thần tình hiện lên vẻ kinh hoàng.  

Mai Tuyết Yên nhíu mày, một cái nhấc tay đem người nọ lên quăng ra ngoài, Quân Khương Lâm rõ ràng nhìn thấy Mai Tuyết Yên trước lúc túm lấy người này, bàn tay tuy chỉ nhẹ nhàng phất ra một cái, trước cũng phá hủy đan điền, thuận thế đánh sâu vào ngũ tạng, sau đó một đạo kình khí trùng kích lên đầu, chắc chắn đại não tên này nát như tương rồi, cuối cùng mới bắt lại ném ra ngoài, chỉ nghe "Bịch" một tiếng, liền vô thanh vô tức.  

Cũng là đem hết nỗi oán hận từ Quân Khương Lâm phát tiết đến cái tên trứng nhân xui xẻo này, người này cơ hồ ngay cả tiếng "hừ" cũng không kịp "hừ" lên một tiếng, liền biến thành một cỗ thi thể.  

Hai đại Chí Tôn cấp bậc đại cao thủ, thậm chí cả công phu am hiểu nhất của mình cũng không có cơ hội thi triển, cứ như vậy vô thanh vô tức bị xử quyết, không thể không nói, vận khí của hai người này quả thực như chó mực. Nếu không phải trạm đầu tiên đã đi đến Quân gia. Lấy thực lực hai người bọn họ, hoàn toàn có thể trên giang hồ tạo nên một trận kinh đào hãi lãng (= Sóng gió hãi hùng)! Nhưng lại như vậy biệt khuất (buồn bực & oan khuất) chết tại nơi này!  

Hơn nữa chết như vậy mà không hiểu vì sao ta chết! Thậm chí mãi cho đến chết, đều chưa có minh bạch rốt cuộc là sao hồi sự!  

Bi ai a!  

Thực lưu loát! Quân Khương Lâm âm thầm giơ ngón tay cái lên. Ngươi đã chủ động hủy thi diệt tích, ta đây lại thật sự yên tâm. Sợ nhất là ngươi lại bắt lấy tra hỏi. Vạn nhất nói ra là Đường Nguyên thú nhận Diệp Cốt đan ở trong này, vậy thì thật sự xong đời, lại không tìm bản thiếu gia tính sổ sao? Có thể làm cho bực đại cao thủ này phải xin lỗi mình, quá thích a!  

- Đan dược này…  

Quân Khương Lâm vô thanh vô tức trong tay xuất hiện bình ngọc nhỏ, vẻ mặt đau khổ! Đây chính là thành quả lần thứ ba a! Nguyên bản luyện Thập Niên Đan, một lò đi ra trên dưới trăm viên, Thông Nguyên đan này có thể đáng giá, cơ hồ làm chính mình mệt lử, không thể ngờ tổng cộng mới chỉ ra có sáu viên, thành quả thật sự thái quá a!  

- Đây là đan gì vậy? Cụ thể có hiệu lực gì? Có thể đề thăng bao nhiêu nguyên lực?  

Mai Tuyết Yên hia mắt tỏa sáng, mạnh mẽ kiềm chế bản thân trấn định, nhưng khẩu khí đã có chút khẩn trương! Việc này, liên quan đến tương lai của Thiên Phạt Sâm Lâm a!  

- Cái này gọi là Thông Nguyên đan, không đề thăng nguyên lực.  

Quân Khương Lâm sắc mặt hơi đỏ lên, ít nhiều có chút hổ thẹn nói.  

- Không đề thăng nguyên lực sao?  

Mai Tuyết Yên sửng sốt hỏi.  

- Đan này so sánh có chút đặc thù. Nó chỉ có thể đề thăng tốc độ nguyên lực lưu thông trong kinh mạch cơ thể con người! Nói cách khác, ăn đan được này vào lúc sau. Huyền khí hoặc là nguyên lực tốc độ vận hành, đúng là gấp ba lần so với trước!  

Quân Khương Lâm giải thích:  

- Cũng chỉ có thể đề thăng tốc độ xuất thủ….  

- Gì? Có thể đề thăng tốc độ xuất thủ?  

Mai Tuyết Yên nhãn tình sáng lên, nàng cũng không giống như Quân Khương Lâm không nhìn ra hàng như vậy, nhất thời triệt để rung động một chút.
Bình Luận (0)
Comment