Quân Lâm Binh Vương

Chương 1111

Tràng diện thực nặng nề, Hùng vương không ngừng kêu thảm khiến trời đất rung chuyển, sau một hồi chật vật cuối cùng hắn cũng bò được lên, đầu óc choáng váng bỏ chạy, nương à, người đánh chết con rồi.

Chỉ tiếc là sau đó một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:

- Thiên Địa Tù Lung!

Hùng Khai Sơn cước trước cước sau liều mạng bỏ chạy, thoáng cái liền thấy thời gian bất đồng, tròng mắt đảo loạn, khuôn mặt tràn đầy cảm xúc hối hận, tiếc hận, lúc này lại diễn ra một hồi cuồng ẩu trên người hắn.

Quân Khương Lâm nhìn vậy tròng mắt suýt rớt ra. Khóe miệng liên tục co rút.

Nguyên lai Mai Tuyết Yên đánh cái mông của mình vẫn còn là hạ thủ lưu tình a, nếu như có một lão bà như vậy, lúc nào mất hứng liệu nàng có dùng hành động bạo lực đó trên người mình không ta?

Lão thiên gia của ta. Nếu như còn chưa đủ thực lực để đối phó với nữ nhân này thì tốt hơn hết đừng có trêu chọc nàng, nếu không mình ăn đủ thiệt thòi nha!

Nhưng mà hắn cũng phải lè lưỡi sợ hãi than: Hùng vương không hổ là Hùng vương, da thô thịt dày, sức chịu đòn thật là đáng nể! Bổn sự này cũng không phải là tầm thường nha.

Cuối cùng trải qua một hồi cuồng ẩu, Mai Tuyết Yên rốt cục cũng dừng tay hừ một tiếng, tư thế ưu nhã cao quý đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười sau đó nâng chéo váy, chậm rãi quay trở lại phòng. Tư thái như vậy, quả thực trời sinh khí chất quý tộc nha, giống như lăng ba tiên tử vậy, đạp trăng mà về, ai có thể nghĩ ra được vị tiên tử này vừa rồi lại biểu diễn một tiết mục ngược đãi ngoại mục như vậy?

Hùng Khai Sơn ở sau lưng nàng khóc không ra nước mắt, mặt đầy chỗ tím chỗ xanh, đầu gấu cũng biến thành đầu heo. Thân thể nằm sấp dưới mặt đất, bộ dạng cực kỳ ủy khuấ...tTa đây có đắc tội với ai đâu? Thực lực tăng lên, muốn khoe khoang một chút cũng có tội hay sao? Tại sao lại ngược đãi ta?

Mai Tuyết Yên phủi tay, thể xác và tinh thần đều cực kỳ thoải mái đi vào trong phòng. Sau đó nàng mỉm cười nói:

- Lão Cửu, cảm thấy thế nào? Thực lực tăng lên có cảm giác không tồi chứ? Có phải là ngươi cảm thấy mình đã là vô địch thiên hạ? Cảm giác mình là lão Cửu ngươi có điểm ủy khuất hay không?

- Không không không không...

Hồ Liệt Địa lắc đầu như phất cờ hàng, sau đó cúi đầu lấy lòng, nói:

- Ta ở trước mặt lão đại chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi, lão đại ngài thao luyện nửa ngày như vậy, có mệt không? Nếu không để ta đấm lưng cho ngài nhé? Công lực tăng lên, lực tay cũng tăng lên, khẳng định sẽ khiến lão đại thỏa mãn.

- Ân, không cần, Hồ Liệt Địa ngươi tuy chậm hiểu, thế nhưng so ra lại thông minh hơn nhiều so với Hùng lão tứ...

Mai Tuyết Yên nhận lấy chén trà do Thiên Tầm đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm, mí mắt lại khẽ nhấc.

- Nào có nào có, đều là lão đại dạy bảo mà, đều là công lao của lão đại cả.

Hồ Liệt Địa cúi đầu khom lưng, mặt mày hớn hở, nói.

- Đối với việc của Hùng lão tứ, ngươi có cái nhìn thế nào? Có phải cảm thấy ta xuất thủ quá nặng với huynh đệ nhà mình!

Mai Tuyết Yên nhàn nhạt nhìn hắn một cái.

Hồ Liệt Địa lập tức ưỡn ngực, vẻ mặt nghiêm túc, một thân chính khí nghiêm nghị nói:

- Nào có, Hùng lão tứ này thực sự không biết tự lượng sức mình, công lực tiến bộ một chút, không ngờ lại dám mạo phạm thần uy, thật sự là muốn nhẫn không thể nhẫn. Cái mặt của Hùng lão tứ ngay cả ta nhìn mà ngứa mắt cũng muốn đánh! Vừa rồi ta định xuất thủ thế nhưng đã muộn, nếu không nào cần đích thân lão đại động thủ, ta liền trực tiếp xông lên, Hùng lão tứ này cậy là bề trên coi trời bằng vung, lão đại dạy dỗ như thế là phải, như thế còn rộng lượng chán. Ra tay thực vẫn còn lưu tình chán! Cá nhân ta cho rằng, lão đại thật sự là không nên hạ thủ lưu tình như vậy, đối với Hùng lão tứ như vậy, không nên nhân nhượng, phải trừng trị thật nặng, không nên dễ dãi như vậy! Ta mãnh liệt đề nghị lão đại, khi trở về Thiên Phạt sâm lâm, phải đem Hùng lão tứ bắt bế quan, dung gậy trúc xuyên miệng, ngược lại treo cái đuôi hắn lên gốc cây đại thụ ngàn năm, để răn đe kẻ khác!

Thiên Tầm cùng Quân Khương Lâm như bị sét đánh. Đều cũng có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn Hồ Liệt Địa nghĩ: ai nói tên này là loại người chất phác vậy? Nhìn hắn tâng bốc như vậy, lại bừng bừng hăng hái như thế, thật sự theo như lời Hồ Liệt Địa "Hạ thủ lưu tình" mà nói quả thực quá rung động. Hùng Khai Sơn ở trong tràng đang rất thê thảm. Cho dù bị quần chúng bắt lấy cuồng ẩu một trăm ngày vì tội trộm cắp cũng sẽ không có thảm như hắn lúc này. Như vậy mà còn nói là thủ hạ lưu tình?

Hồ Liệt Địa này cũng thật xứng với cái họ "Hồ" của hắn nha! (người Hồ: dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc nghe nói rất dã man)

Mai Tuyết Yên mỉm cười gật đầu, đối với thái độ giác ngộ hiểu rõ đại nghĩa của Hồ Liệt Địa rất vui mừng, nàng hòa ái nói:

- Nói hay lắm! Không ngờ Hồ lão cửu ngươi cũng có vài phần kiến thức đó.

- Nào có nào có, đều là do lão đại tận lực bồi dưỡng mà thôi!

Hồ Liệt Địa nghiêm trang nói.

Hắn lại nhìn trộm Hùng Khai Sơn, Hồ Liệt Địa toét miệng rộng rốt cuộc cũng hả hê cười, đồng thời cũng thở dài một hơi, cửa ải cuối cùng cũng đã vượt qua. Hùng ca ca, thực xin lỗi, thiệt lão Hùng không thiệt lão Hổ, đạo hữu tử nhưng bần đạo không thể tử. May mắn là lão đại đem lửa giận phát ti3t ra rồi, nếu không số dư chắc lại lên người ta mất, hừm, là Hùng lão tứ ngươi đui mù muốn chết, làm ra vẻ cơ trí thông mình, quyết đoán thần võ, ngu mà cố tỏ ra nguy hiểm? Huynh đệ chỉ là tát nước theo mưa thôi a!

- Hồ Liệt Địa, ngươi là tên tiểu thú vô sỉ, ngươi chờ ta đó!

Trong tràng truyền đến tiếng kêu bi phẫn của Hùng Khai Sơn, quả nhiên hắn vừa khóc vừa bò dậy, chỉ thấy hắn dùng hai tay chống lên mặt đất, còn đầu thì rầm rầm đập xuống, thái độ quả thực là buồn bực chán nản tới tột đỉnh, thế nhưng khẳng định đầu hắn không có việc gì, bởi vì mặt đất đang lún xuống, Quân Khương Lâm nhìn vậy mà kinh hoảng. Phương thức quản giáo của Thiên Phạt sâm lâm này quả thực là có một không hai.

Không giống người thường nha!

Mai Tuyết Yên thu thập xong hai đại Thú Vương xong, sau đó hữu ý hoặc vô ý nghiêng đầu liếc mắt tới chỗ Quân Khương Lâm, có phần thị uy! Ngươi nếu như còn dám chọc ta, ta sẽ cho ngươi khóc không ra nước mắt, nếu như ngươi cảm thấy sức chịu đòn hơn hai tên gia hỏa này, vậy ngươi cứ tiếp tục làm càn đi, ta còn mừng rỡ vì có chỗ phát ti3t a, nhất định sẽ không từ chối hảo ý này!

Quân Khương Lâm bĩu môi, không thèm để trong lòng, ngươi không ngại, ta lại càng không chú ý. Con mắt cực kỳ tùy ý lưu lại trên người Mai Tuyết Yên, sau đó trượt đi. Nhìn bộ ng ực sữa cao ngất của Mai Tuyết Yên, hắn cười hắc hắc, sau đó tiếp tục đi tuần tra xuống dưới, oa ánh mắt của hắn dừng lại trên kiều đồn của Mai Tuyết Yên một lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn lên đối mặt với Mai Tuyết Yên mỉm cười, ý tứ cũng rất rõ ràng: ngươi không phải lừa người, ngươi còn dám sửa ta? Bổn công tử trái lại có rất nhiều biện pháp có thể sửa ngươi!

Mai Tuyết Yên bị hắn soi mói toàn thân, lập tức cảm giác như có một bàn tay đang x0a nắn khắp người vậy, nàng không khỏi cắn môi hung hăng nhìn hắn một cái, rồi mới nói:

- Hiện tại không sai biệt lắm nhỉ? Hai người bọn họ trải qua lần thăng cấp này, thực lực đã lên tới tầng thứ ngoài chí tôn, đã có thể dễ dàng đối phó với Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong, hai người liên thủ cho dù là ba bốn tên cao thủ như Trữ Vô Tình, dù không đánh lại cũng có thể toàn thân rời đi.

- Thực lực của bọn hắn không thể nghi ngờ đã tăng lên cả một cảnh giới, thế nhưng tạm tời vẫn không thể rời đi.

Quân Khương Lâm lắc đầu nói:

- Bọn họ cần phải có vài ngày nữa để thích ứng tốc độ tăng trưởng này. Nếu như lập tức tham gia sinh tử vật lộn, đó chính là đi tìm chết! Sau khi thích ứng xong, hết thảy đi ra cũng không muộn! Nhất là Hổ Vương, thực lực vốn có của hắn kém hơn không ít so với Hùng vương, lại mới phục dụng dược lực, một khi không thể tự điều khiển, rất dễ có tác dụng ngược lại!

Mai Tuyết Yên chậm rãi gật đầu nói:

- Nói có lý, vậy lưu lại mấy ngày đi!

- Ngoài ra, thừa dịp này ta đi hỏi thăm gia sư một chút, nhìn xem người còn cần loại dược liệu gì nữa liệt kê thành danh sách ta sẽ để bọn họ mang về. Lúc này do ngươi hạ lệnh, dược vật của Thiên Nam bắc hải cho dù là hiếm có chúng ta cũng có, số lượng tuy không ít, thế nhưng cũng chỉ có một số nơi là có thôi. Chuyện này không thể làm qua loa, nên coi chuyện này là một đại sự quan trọng nhất mới được!

Mai Tuyết Yên thần sắc trầm trọng nói:

- Chuyện dược vật ngươi không cần quan tâm, hoàn toàn có thể đặt trên người huyền thú chúng ta, bọn ta không tiếc hết thảy cũng sẽ đem toàn bộ dược liệu tới! Cho dù Thiên Phạt sâm lâm thật không có, chỉ cần trên thế gian này có. Ta cũng sẽ nghĩ biện pháp mang về đây!

- Thật cũng không cần dùng thủ đoạn cực đoan như vậy, ta chỉ nói cho ngươi biết gương mặt thật của tam đại Thánh Địa mà thôi, có hay không muốn đem huyền thú triệt để đối lập với cả nhân loại. Lúc này đây để bọn họ trở về. Trên đường nếu như có người đánh chặn mà nói, tin tưởng lực lượng phỏng chừng cũng không bằng bọn họ, lúc đó có thể thong dong rời đi! Thế nhưng điều mấu chốt là, tam đại Thánh Địa rất có thể đã thăm dò ra tình huống này, chỉ có hai người bọn họ sẽ không đủ, phải tăng nhân thủ lên gấp đôi, Hạc Vương có khả năng bay lượn. Nếu như do hắn vận chuyển dược liệu mới chính là cách vẹn toàn!

Quân Khương Lâm nghĩ một lát sau đó nói thêm một chuyện.

- Điểm này ta cũng đã nghĩ tới rồi. Lần này dù sao cũng là lần đầu tiên, có thể đánh cho bọn chúng trở tay không kịp, lần sau sẽ không thuận lợi như vậy đâu.

Do Hạc tam ngự không vận chuyển tự nhiên là tương đối an toàn, thế nhưng có thể vận chuyển số lượng lớn như vậy, tuy an toàn không ngại, thế nhưng đi tới đi lui thời gian sẽ kéo dài mất.

Mai Tuyết Yên nói…

Lúc này Hùng Khai Sơn đã tự kỷ xong, hắn xoa cái mông bò lên, khập khiễng đi vào phòng, bộ dạng rất ngoan ngoãn giống như một chú sơn dương vậy.

- Còn có mười viên này, mỗi người dùng một viên đi. Đám người các ngươi ăn vào là được, thuốc này không cần luyện hóa.

Quân Khương Lâm lật bàn tay, trong tay đã xuất hiện một cái bình ngọc nho nhỏ.

- Không cần luyện hóa? Đây cũng là loại dược vật cổ quái à?

Ánh mắt của bốn người Mai Tuyết Yên đồng thời sáng lên.

- Đây là Tụ Nguyên Đan.

Quân Khương Lâm hắc hắc cười nói:

- Sau khi ăn vào cũng không có gia tăng công lực.cho nên cũng không cần luyện hóa.

- Vậy nó có tác dụng gì?

Hồ Liệt Địa mở to hai mắt nhìn. Rất là hiếu kỳ hỏi.

- Thuốc này chỉ có một loại hiệu quả, đó chính là tụ tập thiên địa linh khí! Đủ để cho các ngươi luyện công, làm cho chân nguyên trong cơ thể tăng lên gấp ba lần! Nói cách khác, khi phục dụng Tụ Nguyên Đan này, các ngươi tu luyện một năm công phu tương đương với người không phục dụng phải dùng mất ba năm!

Quân Khương Lâm nháy mắt mấy cái. Dí dỏm cười cười.

Con mắt của bốn người không hề chớp lấy một cái, đồng thời hít một hơi lương khí!

Lại là một loại đan dược nghịch thiên!

Mai Tuyết Yên đỏ mắt, nhẹ nhàng nhận lấy bình ngọc, con mắt đảo qua về phía Quân Khương Lâm, thấp giọng nói:

- Ta sẽ không cảm ơn ngươi.

Nhận đồ vật quý của người ta như vậy mà lại không nói cảm ơn? Đây là ý gì? (Láng: Xong rồi, chấp nhận người ta rồi chứ sao)

- Chúng ta là người một nhà còn khách khí cái nỗi gì, nói cảm ơn chẳng phải là khách khí sao.

Quân Khương Lâm cười ha ha nói.

Mai Tuyết Yên lại đỏ hồng mặt, đổ ra bốn viên đan dược, sau đó bốn người đồng thời ăn vào.

Hùng Khai Sơn nhe răng mở to miệng, m*t m*t lấy chút hương khí, hắn không còn để ý tới đau đớn toàn thân nữa, trực tiếp nuốt viên đan dược này vào trong bụng, trong lúc cấp bách vẫn không quên nói đùa hai câu:

- Đó là tự nhiên. Tỷ tỷ cùng tỷ phu vốn là người một nhà, cảm ơn làm gì? Qua một hồi đều ngủ trên một giường, chui vào mộ...t

- Thiên Địa Tù Lung!

Mai Tuyết Yên thẹn quá hoá giận, lanh lảnh thét lên.
Bình Luận (0)
Comment