Quân Lâm Binh Vương

Chương 1116

Từ nay về sau, mình không phải là Quản Thanh Hàn trước kia nữa, mà là một con người hoàn toàn mới. Không chỉ có là nữ nhi của Quản gia, mà là nữ nhi của Quân gia, hơn nữa còn là nữ nhi duy nhất! Làm lại từ đầu, hoàn toàn là một cuộc sống mới! Tại thời khắc kích động này, ánh mắt của Quản Thanh Hàn không tự chủ được mà đảo qua đám người, cố tìm kiếm một bóng người, nàng thấy được rồi! Khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình mỉm cười, bộ dáng rất ung dung, thanh âm nhẹ nhàng mà quen thuộc truyền tới tai nàng:

- Thanh Hàn, chúc mừng nàng.

Quản Thanh Hàn mang theo lệ châu mỉm cười, nhẹ nhàng ừ một tiếng, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên, nhưng trong lòng lại thoáng có chút chua xót, ngũ vị lẫn lộn, không biết nên khóc hay nên cười, rõ ràng trong lòng đang vui mừng hạnh phúc nhưng nước mắt cứ thế chảy ra... ĩnh biệt ác mộng!

- Chuẩn bị uống rượu mừng nào.

Lần này Quân gia xuất ra rượu chính là loại rượu cực phẩm lần trước bán đấu giá, mỗi bàn đều chuẩn bị hơn mười hũ, cũng đầy đủ chén bát. Còn chưa có khai yến mà mùi rượu thơm nồng đã làm cho con sâu rượu trong lòng mỗi người rục rịch...

Quân Khương Lâm đang muốn tiến lên, lại thấy trong đám người xuất hiện một người mỉm cười đi tới thấp giọng nói:

- Quân tam thiếu, bây giờ có thời gian không? Tại hạ cùng với tam thiếu trò chuyện vài câu thế nào?

Người tới diện mạo anh tuấn, vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt thân thiết, mỗi động tác nhấc tay bước chân đều lộ ra ý cảnh tiêu sái thản nhiên, đúng là tài tử đệ nhất kinh thành, công tử đệ nhất phủ thái sư, cũng là người xác định nối nghiệp Lý gia, Lý Du Nhiên.

- A? Tâm sự? Với ngươi sao?

Quân Khương Lâm giống như cười mà không phải cười nhìn Lý Du Nhiên, lắc đầu cười nói:

- Ngươi cảm thấy giữa chúng ta còn có chuyện để tâm sự sao? Hoặc là nói có chuyện trọng yếu cần trò chuyện sao?

Lý Du Nhiên cười nhẹ, ánh mắt chăm chú, trầm giọng nói:

- Có! Nếu không có thời gian nói chuyện phiếm, vậy nói chuyện tất yếu, hơn nữa tin tưởng chủ đề lần nói chuyện phiếm này, Quân tam thiếu cũng sẽ phi thường cảm thấy hứng thú.

Quân Khương Lâm quay đầu nhìn chung quanh một chút, sau đó trầm ngâm nói:

- Đã như vậy trò chuyện một chút cũng tốt, mặc dù không hẳn là có ý nghĩa gì, chung quy so với ở đây với đám người nhàm chán này còn dễ chịu hơn một chút!

Lý Du Nhiên cười khổ, nguyên lai gia hỏa này cũng nhìn ra, chính mình ngày hôm nay có chuyện muốn nói cùng với hắn. May mắn là tâm nguyện của hắn vẫn còn có thể thực hiện!

- Ở đây cũng quá loạn, đi theo ta.

Quân Khương Lâm cười hắc hắc nói:

- Chắc hẳn ngươi cũng không hy vọng chuyện của hai chúng ta bị người khác nghe được chứ? Tìm một nơi yên tĩnh vẫn tương đối thoải mái hơn!

Lý Du Nhiên mỉm cười nói:

- Đúng là như thế, quấy rầy tam thiếu rồi.

Quân Khương Lâm ha ha cười đi trước dẫn đường, Lý Du Nhiên bám sát phía sau. Trong mắt người ngoài lại giống như đôi bạn chí thân muốn thân mật nói chuyện riêng vậy.

Khi Quân Khương Lâm thoáng quay đầu lại, hắn rõ ràng cảm thấy Hoàng Đế bệ hạ ngồi ở chỗ cao cao trên bàn tiệc đang nhìn thoáng qua mình một cái. Tuy chỉ là thoáng qua, thế nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại có ý tứ vi diệu không nói lên lời.

Quân Khương Lâm một đường mang theo Lý Du Nhiên, hai người đi xuyên qua hành lang, đi vào trong đình viện hoa viên, thời tiết đầu mùa đông bực này, thế nhưng lại đi vào trong hoa viên mà bàn chuyện...Chắc hẳn tại Thiên Hương quốc này, hoặc là toàn bộ thiên hạ cũng không có một việc lạ như vậy! Bầu trời ráng hồng, trên không trung gió lạnh thấu xương, trong đình viện lại càng là bốn mặt gió lùa, nếu là người thường đứng ở đây nhất định sẽ bị cảm mạo! Thực sự không phải là Quân Khương Lâm tự cao, chậm tiếp đón khách nhân, nhưng mà hôm nay tìm một chỗ để nói chuyện quả thực là khó.

Hôm nay khách nhân tới phủ tương đối nhiều, sớm đã chiếm cứ hết các phòng trước chính sảnh cùng nội sảnh, tiểu viện của Quản Thanh Hàn hiện tại có bọn người Mai Tuyết Yên lưu lại, tự nhiên không thể mang Lý Du Nhiên tới, mà tiểu viện của mình lại đang chứa Dạ Cô Hàn, còn có hai hài đồng tàn phế, cũng không tiện để Lý Du Nhiên tới chỗ đó, mà tiểu viện của Quân Vô Ý ngoại trừ có Hàn Yên Mộng cùng Mộ Tuyết Đồng của Phong Tuyết ngân thành ẩn nấp, còn có đại lượng ẩn vệ Phệ Hồn thủ hộ, tự nhiên càng không tiện, cuối cùng chỉ còn một nơi duy nhất, đó chính là thư phòng của Quân lão gia tử, dẫn Lý Du Nhiên tới nơi này có phải là quá đề cao hắn hay không?

Càng nghĩ Quân Khương Lâm càng dứt khoát mang Lý Du Nhiên đi vào hoa viên, dù sao thực lực của hai người đều không tầm thường, khí lạnh đã sớm không thể xâm nhập...

Lý Du Nhiên đưa mắt nhìn chung quanh, tấm tắc nói:

- Tam thiếu, nơi đây quả thực là địa linh nhân kiệt, nhìn chung cả đế đô Thiên Hương, khi mùa đông tới lá rụng cành tàn, một mảnh tiêu điều, thế nhưng ở trong hoa viên Quân gia cây cối lại xanh mơn mởn, xuân hoa vô tận, thật là khiến người vui vẻ thoải mái, đây cũng không phải là cố ý khen tặng, mà thực sự là như vậy.

Quân Khương Lâm ha ha cười ngồi xuống trước, sau đó đưa tay chỉ vào cái ghế đá đối diện, thế nhưng cũng không có mở miệng. đam mỹ hài

Lý Du Nhiên cũng không có lập tức ngồi xuống, mà chắp tay sau lưng quay lưng về phía Quân Khương Lâm, ánh mắt nhìn một mảng lục sắc, hơi nhỏ giọng nói:

- Quân Khương Lâm, trong trí nhớ của ta, đây là lần đầu tiên hai chúng ta nói chính thức nói chuyện riêng nhỉ!

- Ân, hôm nay là lần đầu tiên!

Quân Khương Lâm gật gật đầu có phần than thở:

- Đáng tiếc ta không có thời gian, chính thức là không có...

- Ta lớn hơn ngươi tám tuổi, ngươi năm nay mới mười tám, mà ta năm nay đã hai mươi lăm.

Lý Du Nhiên không đếm xỉa đến nói tiếp:

Ngươi cũng biết, những năm nay ta sống như thế nào không?

- Không biết tại làm sao, hoặc là có một số việc áp lực thật sự quá lớn, nghĩ muốn thổ lộ hết ra, nhất là tại trước mặt ngươi, tuy chúng ta còn chưa có giao tình như vậy, thế nhưng ta đích thực là có loại cảm giác này, tam thiếu nếu như ngươi không có việc gì, không ngại nghe một chút, hãy nghe một câu chuyện xưa, tuy chưa hẳn đã hay, thế nhưng bên trong lại có chút ý nghĩa.

Hắn tự giễu cười cười, không để Quân Khương Lâm trả lời liền nói:

- Những sự tình này đã kìm nén ở trong lòng ta thật sự rất lâu rồi, hết lần này tới lần khác cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ thời điểm, đối tượng thích hợp để ta thổ lộ, hôm nay cảm xúc dâng trào, thật không thể không nói, khả năng cả đời ta, cũng chỉ có lần này để thổ lộ.

- Ngươi nói, ta nghe, ta và ngươi chưa hẳn có thể trở thành bằng hữu, thế nhưng giờ khắc này ta sẽ là người nghe trung thành của ngươi.

Sắc mặt Quân Khương Lâm đúng là trở nên nghiêm nghị lại. Giờ khắc này hắn cảm nhận được trong lòng Lý Du Nhiên đang cô đơn, cũng không khỏi có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Lý Du Nhiên lẳng lặng đứng đó, thật lâu sau, làm như đã sắp xếp mọi chuyện, điều chỉnh ngôn ngữ xong, lúc này hắn mới chậm rãi nói:

- Ta nhớ rất rõ, trí nhớ của ta rất tốt.

Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ, từ cái năm ba tuổi, gia gia liền tới đem ta đi, rồi nói với mẹ ta: "từ xưa tới nay mẹ chiều con thường sẽ dẫn tới đứa con hư hỏng", cho nên muốn tách mẹ con ta ra...

Ta còn nhớ rõ lúc đó mẫu thân ta rất đau lòng khóc lóc, mặt đầy nước mắt, quỳ gối trước mặt gia gia cầu xin, chỉ cầu được ở chung một tháng, nhưng gia gia cứng rắn không đáp ứng, chẳng qua cho phép mỗi một tháng có thể đến thăm một lần.

- Đó là sự kiện đầu tiên ta khắc sâu trong trí nhớ kể từ lúc chào đời, là nước mắt của mẫu thân ta.

Lý Du Nhiên nhắm chặt mắt, thở ra một ngụm bạch khí, trên mặt xẹt qua một tia hồng hào hiếm thấy, tựa hồ như tâm tình đang rất xúc động.

Một lát sau hắn mới tiếp tục nói, thanh âm trở nên nhàn nhạt:

- Vẫn là năm ba tuổi đó, gia gia ta bỏ ra một số tiền lớn mời một vị cao thủ huyền khí, dùng một tháng để cải tạo kinh mạch cho ta, làm cho Huyền khí trở nên kiên cố, cũng từ lúc đó, mỗi ngày ta đều dùng ba canh giờ luyện công, ba canh giờ cầm kỳ thư họa lễ nghi, hai canh giờ luyện kiếm, còn lại ba canh giờ mới là thời gian ăn cơm ngủ nghỉ.

Quân Khương Lâm thở nhẹ một hơi, mình cũng không biết nói gì cho phải. Hài tử sinh ra ở một đại gia đình nhà cao cửa rộng, lúc nhỏ lại phải chịu rèn luyện gian khổ, hài tử bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, mà lại càng là đích hệ, càng phải chịu sự coi trọng của trưởng bối, cho nên những hài tử này một khi lớn lên cũng chỉ có thể trở thành một đám quần áo lụa là, ăn chơi trác táng, thậm chí là bi3n thái! Bởi vì tính cách của bọn hắn từ nhỏ cũng đã bị bóp méo! Thời gian dài tích cóp lại, tạo thành áp lực vĩnh viễn, bọn họ cần phải phát ti3t, cho nên một khi có quyền lớn trong tay, thường thường sẽ làm ra rất nhiều chuyện bạo ngược, từ một khía cạnh nào đó, bạo quân trong lịch sử cũng đều trưởng thành như vậy, Trụ vương, Tùy Dương đế, cuối cùng là Lưỡng Hán Vương Mãng ai mà chả như thế, khi còn tại vị đứng đầu muôn người, không tránh được phát sinh chuyện đó....

- Khi hài tử khác đang vui chơi, ta cũng muốn được đi chơi, nhưng bọn chúng có thể, còn ta lại không thể. Một khi ta lười biếng, gia gia sẽ đánh ta, răn dạy ta, lão nhân gia người rất nghiêm khắc với ta, gấp trăm lần so với các huynh đệ khác! Thậm chí còn nhiều hơn nữa!

Lý Du Nhiên nhẹ nhàng nói, thanh âm như nỉ non:

- Từ nhỏ, người đã nói cho ta biết, ngươi bất đồng với người khác, khi ngươi lớn lên là phải làm đại sự! Mà chính ta cũng vẫn luôn ghi nhớ điều này trong lòng.

- Tại vô số lần đòn roi dăn dạy, ta rốt cuộc cũng triệt để tiếp nhận thân phận của mình. Một cái thân phận cao cao tại thượng.

Ánh mắt Lý Du Nhiên rất bình thản, giống như đang nói chuyện của người khác:

- Ta vĩnh viễn không thể lớn tiếng nói chuyện, vĩnh viễn phải nho nhã, cho dù trong lòng có tức giận đến nỗi muốn chết, thế nhưng trên mặt vẫn phải cười, làm một con người phi thường thản nhiên chân thành, phải thật bình tĩnh, cho dù trên người rõ ràng đau muốn chết, thế nhưng trên mặt phải lạnh nhạt, bình tĩnh, thậm chí là vui vẻ.

Bởi vì gia gia nói cho ta biết, kiên nhẫn là tố chất căn bản để thành đại sự.

- Khi đó mỗi tháng mẫu thân tới thăm ta một ngày, có thể nói ngày đó ta rất sốt ruột, bởi vì ngày nào cũng học tập khiến ta cũng có chút chán nản, thế nhưng đến ngày đó đám võ sĩ canh cửa, đám sư phụ đều rời đi, để mẹ ta tới giúp ta học, luyện công, luyện kiếm, cầm kỳ thư họa, nấu cơm cho ta, sau đó người lại lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn ta luyện công, mỗi một tháng ta đều trông mong ngày đó, bình thường không dám buông lỏng, bỏi vì ta phát hiện, mỗi khi ta tiến bộ, trên mặt người lại lộ vẻ kinh hỉ, người rất cao hứng... Người cao hứng, ta cũng rất vui sướng. Ta nghĩ mỗi tháng ngày nào cũng để người vui sướng như vậy...

Con mắt Lý Du Nhiên khép chặt lại, khóe mắt có chút ướt ướt, thần sắc lộ vẻ ôn nhu quyến luyến, nhưng hắn lại đưa lưng về phía Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm không có nhìn được màn này.
Bình Luận (0)
Comment