Quân Lâm Binh Vương

Chương 1145

Thủ đoạn ám sát kinh khủng của Lâm Quân rốt cục cũng xuất hiện trên thế giới này! Cường giả ở dị thế giới rốt cục cũng lãnh hội sự kh ủng bố của Lâm Quân!

Quân Khương Lâm hiện tại đã vượt qua Lâm Quân kiếp trước!

Hắn đối mặt chính là những cao thủ ở thế giới này!

Hơn nữa không phải là một hai người mà là ba mươi người!

Hắn như một làn gió vô hình thổi qua, hoặc là như một đám mây hữu hình vô thực, lặng yên trôi qua, hay là một bông tuyết trong suốt mờ ảo, vô thanh vô tức, lại càng giống u hồn ở chốn Hoàng Tuyền, du tẩu trong U Minh!

Hắn di động bên dưới mặt đất, khí cơ trên người hoàn toàn thu liễm, Hoa Hạ Lâm Quân!

Tuyệt thế thần phong trong tay lẳng lặng theo sát, lóe ra quang mang lãnh lẽo; Viêm Hoàng Chi Huyết!

Bên trên truyền đến âm thanh mạch đập rất nhỏ bé, nhưng cũng rất rõ ràng! Đây cũng chính là mục tiêu mà Quân Khương Lâm ám sát!

Bởi vì những Chí Tôn đã sớm thu hồi thần thức, phong bế toàn bộ lỗ chân lông, thậm chí đem toàn bộ tư tưởng cũng đình chỉ! Đến nỗi huyền lực cũng đã thu liễm không thấy tăm hơi!

Chỉ để lại cho Quân Khương Lâm âm thanh mỏng manh, hồi lâu mới nhảy lên một lần của kinh mạch! Nhưng thân thể của họ dính sát vào mặt đất nên mới phát ra dao động nhỏ bé này!

Chỉ cần thoáng khởi động thân mình, ngăn cách một chút với mặt đất thì âm thanh này cũng biến mất. Nhưng uy danh của Mai Tuyết Yên lại ép cho bọn họ trong nháy mắt không dám vọng động!

Quân Khương Lâm vô thanh vô tức độn lại, trong lòng yên lặng tính toán: Một tên, hai tên, Chí Tôn Kim Thành bố trí không thể nói là không chặt chẽ, mỗi tổ ba người tạo thành hình chữ phẩm, là một đội hình chiến đấu hình tam giác! Toàn bộ không phân tán! Trận hình chặt chẽ như vậy lại càng khiến Quân Khương Lâm ám sát khó khăn hơn!

Quân Khương Lâm dừng lại, yên lặng tính toán, trong mắt chợt lóe, liền nhắm hai mắt lại, khóe miệng hơi lộ ra sự tàn khốc, hắn đã xác định được phương án hành động!

Viêm Hoàng Chi Huyết trong tay bỗng nhiên trở thành một khúc gỗ, ảm đạm, quang mang lành lạnh của sát khí cũng che giấu vô tung!

Quân Khương Lâm vô thanh vô tức đi tới phía dưới ba người, ở trong một mảnh tối đen, thân mình hắn khẽ động, không hề do dự đâm lên!

Đâm! Từng nhát từng nhát một tựa như tia chớp màu đen được thổ địa che giấu nhanh chóng tiến tới mục tiêu!

Một nhát này là một kiếm đoạt mệnh! Không hề có sát khí! Tựa như một cành cây vô ý lung lay trong không khí!

Mũi kiếm xuyên phá mặt đất, vô thanh vô tức xuyên thấu qua ngực của vị Chí Tôn cao thủ đang đứng bên trên!

Kiếm đâm vào tim một phân!

Không nhiều cũng không ít!

Một phân đã đủ!

Khai Thiên Tạo Hóa công hóa thành dong khí cuồng bạo từ mũi kiếm đi vào, nháy mắt đã đốt cháy trái tim đồng thời phá hủy ngũ tạng! Lúc vừa tiến vào đã khống chế não bộ, cổ họng! Đây là sách lược vẹn toàn, bởi vì có người cho dù vỡ tim cũng có thể phát ra âm thanh, thậm chí là cùng vẫy trước khi chết!

Nhưng hiện tại hắn không thể sai lầm, nếu mục tiêu còn quằn quại thì hắn sẽ bị bại lộ! Quân Khương Lâm quyết không cho phép chuyện gì xảy ra! Cho nên khi kiếm khí nhập vào cơ thể đã khống chế đầu óc cùng cổ họng của mục tiêu!

Vị Chí Tôn của Chí Tôn Kim Thành này bên ngoài dường như rất bình thường nhưng lục phủ ngũ tạng đã thành một đoàn thịt nhão! Một đời Chí Tôn cao thủ bị chết không minh bạch như vậy thì đúng là oan uổng đến cực điểm!

Một kiếm một mạng!

Thanh kiếm màu đen bỗng nhiên biến mất! Kỳ thật, thanh kiếm còn chưa có tiếp xúc đến không khí, ai bảo vị Chí Tôn kia thân thể tiếp xúc với mặt đất!

Trên mặt tuyết, vị Chí Tôn cao thủ này thậm chí không hiểu được, hoặc căn bản không kịp hiểu, hắn chỉ cảm thấy trước ngực nhói lên một cái sau đó là mất đi toàn bộ ý thức.

Thậm chí, cho đến khi chết, hắn vẫn không rõ, vì sao mình nằm trên mặt tuyết liền chết đi? Ta vẫn đang chờ phục kích Mai Tôn Giả, chờ đến lúc đánh lén Thiên Phạt Thú Vương, tạo nên công đức vĩ đại to lớn cho loài người mà…

Hắn vẫn duy trì tư thế khi đang nằm trên tuyết, giống như là đang tận trung với công việc của mình, nhưng hắn lại không hề phát huy được chút gì, một mũi kiếm đâm vào, vết kiếm tựa như một vết hồng ngân, máu tươi ngưng tụ bên trong, một chút cũng không rỉ ra ngoài, Quân Khương Lâm nhanh chóng thu hồi Viêm Hoàng Chi Huyết, kiếm phong không hề có một vết máu, vẫn âm u như trước, nhưng Quân Khương Lâm có thể cảm nhận được sự hưng phấn trên thân kiếm!

Có thể là ảo giác! Nhưng Quân Khương Lâm vẫn cảm nhận được, giờ khắc này, Viêm Hoàng Chi Huyết tâm ý tương thông, thậm chí có cảm giác huyết mạch tương liên rất vi diệu! Sau khi giết người, sát khí trong người Quân Khương Lâm rốt cục cũng bừng lên, không thể ức chế!

Vua sát thủ Quân Khương Lâm lần đầu tiên ám sát ở dị giới là tám tháng sau khi xuyên việt, có Chí Tôn cường giả mở hàng! Khởi điểm không thể nói là không cao!

Quân Khương Lâm vô thanh vô tức di động, Vừa rồi chỉ là tên ở bên trái, bây giờ giết hại mới chính thức bắt đầu!

Hiên giờ, mục tiêu là tên bên phải!

Khoảng cách là hai trượng!

Cao thủ ở đầu tiên là một vị cao thủ Chí Tôn đỉnh, hắn không dám chắc có thể giết người này một cách vô thanh vô tức cho nên hắn quyết định xử lý hai tên kia trước!

Cho nên, vị Chí Tôn kia cho dù có phản ứng thì cũng là giết ba người, so với hai người vẫn hơn!

Xoạt!

Mũi kiếm vô thanh vô tức đâm lên!

Trường kiếm xảo quyệt đâm lên, Khai Thiên Tạo Hóa Công vô thanh vô tức nổ mạnh trong người cao thủ này, phá hủy!

Sau đó lại vô thanh vô tức thu hồi!

Dưới lòng đất, Quân Khương Lâm ôm kiếm mà đứng, thở dồn dập! Nếu có người tại đây chắc chắn sẽ thấy khuôn mặt của hắn hồng lên!

Hai kiếm này miêu tả có vẻ nhẹ nhàng, kỳ thực lại vô cùng hung hiểm, vô luận là phương vị, góc độ, tốc độ xuất thủ, nhanh chóng đưa công lực vào, sau đó khống chế trong nháy mắt! Bất kỳ động tác nào sai phạm sẽ thất bại trong gang tấc! Dù sao, đối tượng ám sát chính là Chí Tôn cường giả! Ngoại trừ cần ngưng tụ công lực toàn thân, lại càng phải tụ tập toàn bộ tinh khí thần, tâm không hề động, mới có thể vô thanh vô tức xuất ra hai kiếm tuyệt sát!

Chỉ cần một quá trình sai phạm, với sinh mệnh cường hãn của Chí Tôn cao thủ, chỉ cần há mồn kêu thảm một tiếng thì tuyệt đối là chuyện tình đơn giản! Nhưng Quân Khương Lâm không thể để cho mục tiêu kêu lên, một chút cũng không được!

Một người một kiếm, hai kiếm miểu sát hai vị Chí Tôn thì hao tổn tinh khí thần với Quân Khương Lâm là rất lớn! Hiện tại, hắn đang tranh thủ khôi phục trong thời gian ngắn nhất!

Đối tượng tiếp theo có tu vi chi thượng Chí Tôn, nếu muốn vô thanh vô tức lại càng phải cẩn thận!

Ở miệng cốc, Mai Tuyết Yên lẳng lặng ngồi trên cây, thỉnh thoảng quay đầu lại xem, rất không kiên nhẫn.

Toàn bộ cao thủ đang ẩn núp của Chí Tôn Kim Thành thấy một màn như vậy thì tự nhiên hiểu được: Không thấy tên tiểu tặc Quân Khương Lâm kia đâu, nha đầu kia nhất định là đang đợi tiểu tình lang! Khó trách cứ đứng ngồi không yên.

Bất quá, chúng ta cũng không muốn giết tiểu tình làng của ngươi, chúng ta chỉ muốn giết ngươi mà thôi, yên tâm đi, hắn nhất ddingj không có chuyện gì, ngươi mau tiến vào đi, tiến vào thì mọi người đều được giải thoát rồi, nhưng đừng có chơi lại chúng ta a.

Toàn bộ mọi người đều cầu nguyện trong lòng.

Mai Tuyết Yên khẽ thở dài, trên mặt có chút u oán, ngoảnh mặt nhìn sang bên này, khuôn mặt tựa hoa mẫu đơn lại hiện lên một tầng lo âu, mọi người nhìn vào thì nhịn không được nảy sinh thương tiếc trong lòng.

Lại là thở dài, nhìn qua tâm tình Mai Tuyết Yên rất kém, lưu luyến không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đột nhiên thân thể vừa động, từ trên cây hạ xuống, nhiều ít có chút không vui, đi vào trong hạp cốc.

"Ngươi rốt cục cũng tới, thật khiến ta sốt ruột"

Mai Tuyết Yên đi lên phía trước ba bốn trượng, nhưng lại ngừng lại, quay đầu lại nhìn phía sau, sau đó lại đứng bất động giữa đường.

Mợ nó, lại đứng im!

Tiếu Vị Thành chờ người mà muốn hộc máu! Thân nãi nãi, ngài đang làm gì a? Biết ngài không có yêu đương, nhưng cũng không cần phải vậy đi?

Chẳng sợ ngài xông lại, chúng ta để ngài giết cũng được a, như thế này thì quá tra tấn người đi!

Ngươi cứ tới đây đi, hết thảy cũng giải thoát rồi, sống hay chết, ngươi chết hay ta mất mạng cũng làm một lần thống khoái a!

Ở trước mắt bao người, Mai Tuyết Yên cực kỳ lo lắng, lại nghỉ chân một hồi, đột nhiên lại đi ra ngoài, lại quay đầu trở lại, hướng bên này đi vài bước, đi qua đi lại, may mắn là không chịu đi qua lôi trì một bước!

Con bà nó chứ!

Mọi người trong lòng mắng to!

Cho dù lấy tu dưỡng hơn trăm năm như Tiếu Vị Thành cũng cơ hồ phát điên, thiên hạ cư nhiên còn có chuyện như thế này!

Cao thủ Chí Tôn Kim Thành ai cũng nôn nóng, nhưng lại không dám cử động!

Đây là chuyện gì a, rốt cuộc là chuyện gì a? Hoặc là ngài đừng đến, chúng ta không thấy ngài cũng không gấp như vậy a. Nhưng ngài chưa vào thì cách xa xa một chút, cho chúng ta có thể hoạt động một chút, ngài cứ cố tình gần như vậy....

Ngài lo lắng trùng điệp, chúng ta lại buồn bực hơn ngài vạn lần!

Quá bực đi! Thật là bực! Rốt cục tiểu tình lang của ngài đi đâu?

Cho dù là đi ngoài, lâu vậy cũng có thể đi ra một ngọn núi nhỏ a?
Bình Luận (0)
Comment