Quân Lâm Binh Vương

Chương 1164

Cho dù là muốn mạng của lão tử, vậy thì cũng nên làm cho ta minh bạch rốt cuộc là vì sao chứ? Cứ như vậy mơ hồ bị người ta bám lấy, sau đó lại bị đuổi giết liên miên, mỗi ngày lại có vài lần hết hồn... Làm hại lão tử rời vào đường cùng thế này, trời thì gió tuyết bão bùng còn phải trốn vào nơi thâm sơn vắng vẻ, đã thế lại còn gặp cả một lũ như vậy... Ta là thằng dễ bắt nạt sao!

Ta con mẹ nó rốt cuộc là trêu trọc vào ai... Ở đây không chỉ có người của Chí Tôn Kim Thành, ngay cả Mộng Huyễn Huyết Hải cũng có... Hơn nữa lại nhiều như vậy? Ít nhất cũng có hơn 40 người, còn cái kia thì sao? A... Tên dẫn đầu kia hẳn là Tử Kinh Hồng??

Lúc này, trong lòng Bạch Y nhân điên cuồng chửi rủa: ***! Thật là coi trọng mình quá rồi! Một lần mà phái đi những hơn 40 người, đã thế thằng gà nhất cũng ở mức cao thủ chí tôn, bên trong còn đầy rẫy cao thủ Chí tôn Thượng hạng.

Lão tử cho dù có là sát thủ Chí tôn đi nữa thì cũng không chịu nổi nhiều người như vậy đâu, cái khỉ gió gì đây??? Những cao thủ này chẳng lẽ ở trong 3 đại thánh địa cũng chỉ là rơm rác thôi sao? Tùy tiện vung vãi ra bên ngoài thế này...

Lão tử một mạch chạy trốn, tính sơ sơ cũng phải gặp tầm trăm thằng... Nếu không phải gần đây lão tử mới đột phá, hơn nữa công phu chạy trối chết cũng có chút thành thạo thì có lẽ bây giờ đang nằm trong lòng đất với mấy con giun rồi...

Trong lòng oán giận là thế, nhưng mà trên mặt ko dám biểu lộ chút nào, thậm chí ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám. Càng nghĩ càng thấy bực mình, chỉ muốn đánh cho mình vài cái, trong miệng lẩm bẩm

"Sở Khấp Hồn ơi là Sở Khấp Hồn! Mày dù sao cũng coi như là sát thủ số một, nhân vật tai to mặt lớn cũng gặp qua không ít, thế mà vẫn còn giữ cái thói hiếu kỳ của trẻ con thế này..."

"Người ta thì ở chỗ này cười, ở chỗ kia khóc, liên quan cái rắm gì tới mày; mày không phải là muốn lon ton đến trước xem sao? Được rồi, đây cũng được coi là náo nhiệt đấy, người ta nói đến thì dễ mà đi thì khó, chẳng khác nào đem mình cố định ở đây"

Bây giờ nằm trên mặt đất chứ ko phải bay trên trời nhé, chỉ cần hơi động đậy một chút là có thể bị người ở dưới phát hiện ra. Vừa rồi không bị phát hiện là do ở dưới đó mải ăn mừng, lúc này yên tĩnh lại, Linh giác nhạy bén hơn, nhúc nhích một tí thôi là lập tức bị người ta biết ngay... Về phần sau khi bị phát hiện thì...

Hắn chỉ thấy trong miệng đăng đắng: "Còn phải hỏi nữa à? Nhiều cao thủ như vậy bao vây chặn đánh, cho dù bản lĩnh của mình có tăng lên gấp đôi cũng chẳng ăn thua gì, còn không bị người ta nhai thoải mái như nhai dưa muối sao?"

Vị Bạch y nhân này, chính là Huyền Huyền đại lục một vị Oan ức vương số một, à nhầm, phải nói là vua sát thủ, sát thủ Chí tôn Sở Khấp Hồn...

Vị sát thủ Chí tôn này gần đây có thể nói là cực kì xui xẻo, vừa bế quan xong, trên giang hồ không biết lúc nào truyền thuyết về hắn đã lưu truyền khắp nơi, đã thế càng ngày càng hoành tráng!

Trước kia thì đúng là sát thủ Chí tôn đấy, thế nhưng thực ra thì hắn đã giết vị Chí tôn nào đâu? Vậy mà bây giờ giết cao thủ Chí tôn Thượng hạng đấy, hơn nữa còn giết không chỉ một người... Thanh danh lẫy lừng đó nha!

Chính vì thế mới có 1 câu tục ngữ: Anh tuy rằng thân không tại giang hồ, thế nhưng danh tiếng vẫn lưu truyền như xưa... Chỉ có điều, gần như chẳng có ai biết, uy danh của vị sát thủ Chí tôn này đều là gánh oan ức thay người khác, có thể nói là Chí tôn oan ức không sai, thậm chí là tôn giả oan ức...

Gần đây phàm là Lâm Quân Quân Khương Lâm Quân đại sát thủ làm ra chuyện tốt, chỉ cần ko tìm ra đầu mối thì hết thảy đều được đổ lên đầu của vị Sở Khấp Hồn này! Kể cả có đạo lý hay không có đạo lý, dù sao cũng là Sở Khấp Hồn xui xẻo, ù ù cạc cạc trở thành kẻ chịu tội thay, gánh hết tất cả...

Dưới tình hình không biết rõ chân tướng, chịu tiếng xấu thay cho người khác đến mức độ này, Sở Khấp Hồn có thể coi là người đầu tiên... Thế nhưng gánh những oan ức này mà hết lần này tới lần khác không biết giải thích bằng cách nào...

Ai sẽ tin lời sát thủ Chí tôn giải thích? Thiếu não à? Kể cả sinh ra đầu ko được to, hay là lâu không sử dụng đến mọc nấm mốc hết rồi thì cũng không ngu như vậy!

Cho nên Sở Khấp Hồn trong khoảng thời gian này có thể nói là đen như ông già phá sản; sau nhiều năm bế quan vừa mới đột phá, cực kỳ phấn khởi kết thúc bế quan, chí khí ngất trời tái xuất giang hồ, đang định làm vài kèo sinh ý, sau đó tìm xem có cơ hội cùng mấy người cao thủ luận bàn một chút bản lĩnh mới ngộ được...

Không thể không nói, sát thủ Chí tôn cực kỳ may mắn, bởi vì mấy nguyện vọng của hắn rất nhanh đã thành hiện thực, tuy rằng phương thức thực hiện ít nhiều có chút khác biệt.

Như là, hắn vừa xuất hiện, dự định tiếp vài đơn hàng thế nhưng lập tức thất bại, bởi vì thanh danh của hắn hiện tại còn cần "Chấn" nữa sao? Danh vọng như mặt trời buổi trưa, ăn đứt ngày xưa!

Còn "Động" cả đến cao thủ Chí tôn, trong thanh danh của hắn còn kèm theo nhiều vị cao thủ Chí tôn Thượng hạng, quả thực là nguyện vọng vượt chỉ tiêu, hơn nữa còn là vượt chỉ tiêu một cách quái lạ!

Thế này còn chưa thấm tháp gì, bởi vì hắn còn có một nguyện vọng khác, thế nhưng nguyện vọng này bây giờ cũng không cần tự mình đi thực hiện, bởi vì rất nhanh thôi sẽ có nhiều... nhiều vị cao thủ đến tìm hắn để "Luận bàn"... Hơn nữa còn là loại luận bàn sinh tử, từng đợt rồi lại từng đợt tới luận bàn...

Luận bàn dày đặc như vậy làm cho vị sát thủ Chí tôn này không ngừng kêu khổ. Đương nhiên thì tất cả nguyên nhân của sự huy hoàng này, sát thủ Chí tôn của chúng ta căn bản là 1 điểm cũng chẳng hiểu thế nào!

Sở Khấp Hồn vạn lần không ngờ tới, hắn bên này vừa xuất quan, vừa mới tái hiện giang hồ đã bị người theo dõi ngay, tiếp theo đó chính là vài vị cao thủ Chí tôn tìm tới tận cửa.

Sau một hồi đại chiến, Sở Khấp Hồn dùng ít địch nhiều, chạy trối chết, vốn tưởng chuyện này đến đây là kết thúc, vô lý ăn một chút thiệt thòi thì đành chịu thôi, ai bảo người ta là người của Chí Tôn Kim Thành? Ta đây vốn là một sát thủ độc lai độc vãng làm sao có thể trêu vào được.

Nào biết được rằng thế này vẫn chưa phải là kết thúc, đây mới chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng! Bởi vì "Luận bàn" đã thăng cấp, người tới không hề 1 chọi 1 mà chơi hội đồng luôn...

Sau vài trận chiến liên tục, Sở Khấp Hồn cuối cùng cũng cảm thấy không bình thường: Đây rốt cuộc là thế nào?

Ngay từ đầu hắn còn có thể dùng bản lĩnh mới đột phá ra mà cảm thấy vài phần thuận buồm xuôi gió, cảm giác ngày càng trở nên thuần thục... Nhưng về sau cao thủ Chí tôn từ 2 vị tăng lên 4 vị... Sở Khấp Hồn trực tiếp chuồn thẳng, về sau lại càng quá đáng, xuất hiệnnhững 8 vị bao vây chặn đánh!

Đã thế tiếp theo, không còn có thể nói là quá đáng được nữa rồi, hẳn phải nói là tàn khốc: Điều động cao thủ Chí tôn Thượng hạng, hơn nữa còn không chỉ 1 vị! Ối ông trời, ông đất ơi, sao cái số của ta nó lại khổ như vậy? Ta đây trêu chọc tới ai rồi?

Ta còn chưa đào phần mộ tổ tiên của Chí Tôn Kim Thành nha... Sở Khấp Hồn đem những chuyện thất đức mình làm ra từ đầu tới đuôi liệt kê từng cái một, càng nghĩ càng bực: Ta cuối cùng là đụng đến cái lũ tổ tông này ở chỗ nào? Đến mức này rồi còn không chịu buông tha cho sao??

Lúc này, trong sân Câu Bất Hoàn đã nghẹn đến mức ko thở ra nổi, hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao mọi người cười... Xoay người lại, ngón tay run rẩy chỉ vào Quân Khương Lâm, gần như dùng cái giọng vịt đực bị người ta dẵm 1 cái rồi bóp yết hầu, the thé vang lên: "Quân Khương Lâm, tên hèn hạ khốn nạn này… Lão phu cùng ngươi ko đội trời chung!"

Quân Khương Lâm khẽ bĩu môi: "Chắc chắn là cả hai sẽ không cùng đội trời chung, vừa rồi không phải là ngươi nằm sấp sao? Làm sao mà đứng được? Ngươi cho rằng nghển cổ lên tức là đứng? Nói cho ngươi biết, thế vẫn còn cách biệt quá xa! Kém cả một cái lồ ng ngực, một cái bụng nữa! Nhưng đừng có vội hài lòng, cái "đồ chơi" của ngươi chắc chắn là không phải sử dụng đến rồi. Cho dù ngươi có muốn đi nữa, thì cũng phải xem người kia có chấp nhận hay không..." (chửi ác)

Hắn làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó dùng giọng chắc nịch: "Người thì chắn chắn là không được rồi, nhưng cứ xem như là với voi đi... Chỉ sợ cũng không làm được, "Ngài" thật sự là quá bá đạo... "

Câu Bất Hoàn tức đến mức miệng há ra, thế nhưng một lúc mà không thốt ra được tiếng nào, lưỡi thì thè ra như quỷ chết do treo cổ, đỏ lòm treo lắc lư, thở hồng hộc từng ngụm mộ...t

Tử Kinh Hồng lớn tiếng ho khan một cái, nghiêm túc liếc một vòng, ý là: Không được phép cười, dù sao thì cũng là người nhà cả!

Mọi người lúc này mới miễn cưỡng dừng tiếng cười, còn có mấy người vẻ mặt cực kỳ quái dị, ráng chịu đựng, cuối cùng có mấy người chịu ko nổi, xì một tiếng lại bật cười, vội vàng lấy tay che miệng lại, nhưng ánh mắt của Tử Kinh Hồng lạnh như điện đã nghiêm khắc quét tới...

Mấy người kia vội vàng ra vẻ nghiêm túc, trong lòng thì đang chửi thầm: trừng cái gì mà trừng? Ngươi cũng nghiêm túc lắm sao? Lúc nãy chẳng phải ngươi cười rất sướng sao?

Chỉ cho phép quan binh phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn! Tự mình không cười lại bắt chúng ta cũng không được cười, rõ là hết sức quan liêu mà...

Chuyển hướng đến Quân Khương Lâm, Tử Kinh Hồng nghiêm túc nói: "Quân Khương Lâm, cho dù hai bên là kẻ thù, nhưng người bên ta, có ai không phải là người có danh tiếng? Ngươi trắng trợn nhục mạ như vậy, thật là quá đáng đấy! Nói thế nào đi nữa thì Câu Bất Hoàn cũng là tiền bối của ngươi đúng không?"

"Quá đáng? Tiền bối?" Quân Khương Lâm miệng há hốc ra: "Nói cho rõ ràng nhé, cuối cùng là ai quá đáng hơn ai? Hắn còn được coi là tiền bối hay sao? Có tiền bối nào đuổi theo đánh giết ta thế không, cái này được coi là hành vi của tiền bối à? Chẳng lẽ ta không được phép né tránh hay đáp trả hay sao? Tử Kinh Hồng, theo ý của ngươi có phải là ta nên ngoan ngoãn đứng yên cho thuộc hạ của ngươi chém giết thì mới không quá đáng?"

"Quân Khương Lâm, ngươi... Ngươi biết thừa là ý ta không phải như vậy, lại còn đổi trắng thay đen!" Tử Kinh Hồng giận dữ, thằng nhóc này già mồm, miệng lưỡi bén nhọn, thật đúng là khó đối phó.

"Ta cần gì đổi trắng thay đen, chẳng lẽ ta nói điều đó lại không phải là sự thật? Vậy ngươi nói đi, rốt cục ý ngươi là gì? Lại nói tiếp, ta cùng lắm chỉ là dùng tiểu xảo mà chạy trối chết mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể đánh thằng được hắn hay sao?"

Quân Khương Lâm thao thao bất tuyệt: "Ngươi bảo ta một kẻ chưa đến 20 tuổi chiến đấu cùng một lão quái vật hơn trăm tuổi, đã thế còn nói ta quá đáng? Tử Kinh Hồng, ngươi thật biết cách nói năng! Ta thật thấy thương cho ngươi... Người mà da mặt dày quá thì cũng không phải là tốt đâu, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ, đúng thật là vô địch thiên hạ ư?

Tử Kinh Hồng tức nổ phổi, rống lên một tiếng: "Hắn ra tay với ngươi tuy có mất phong độ của tiền bối, nhưng ngươi sỉ nhục hắn, biến hắn thành trò cười là có mục đích gì?"

"Ta sao lại sỉ nhục hắn?" Quân Khương Lâm lòng đầy căm phẫn đứng lên nói

"Suy cho cùng là ai sỉ nhục hắn? Tử Kinh Hồng! Chuyện này ngươi phải nói rõ ràng cho ta! Hắn thân thể lớn lên đã ra dạng như vậy, điều này có thể trách ta được sao? Ta chỉ là có gì nói nấy thôi! Chẳng lẽ ngươi không ủng hộ sao? Chân chính sỉ nhục hắn... Ách, ngươi phải hỏi cha mẹ hắn đi! Là do bọn họ sinh hỏng chứ? Sao lại trách ta? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là cha hắn?"

Quân Khương Lâm xì một tiếng khinh miệt, nói:"***! Nếu ta có một thằng con trai như vậy, ta con mẹ nó ngay lúc ấy bắt lấy nó bôi lên tường, dù thế nào cũng không thể cho nó ra ngoài làm bẽ mặt được; nhìn cái bộ dáng của nó kìa, sinh ra đã có cái đầu rùa đen, thật là quá ảnh hưởng tới bộ mặt đô thị nha?"

" Cho dù là đi đi tham gia cuộc chiến Đoạt thiên, những dị tộc kia mà nhìn thấy hắn sẽ lại kiêu ngạo cho mà xem, bởi vì so sánh với hắn, rõ ràng là người dị tộc rất chi là anh tuấn, tiêu sái. Sinh ra khó coi thì ko phải lỗi của hắn, thế nhưng ra đây khoe khoang thì đúng là hắn sai rồi, ngươi nói có phải là ý này không?"
Bình Luận (0)
Comment