Quân Lâm Binh Vương

Chương 1195

Nguyễn Dương trực tiếp giống như một con sư tử cuồng bạo khi bị một cây sắt nung đỏ nhét đít a, "oa nha nha" một tiếng bạo hống, cả người tựa như trong chốc lát đã phình to ra. Dây ngọc quan buộc tóc "Phanh" một tiếng nổ tung, tóc dài dựng đứng tung bay trong gió, giống như thủy tảo nơi đáy biển bỗng nhiên gặp gió lốc vậy.  

"Đê tiện xấu xa Mã Giang Danh, đáng chém trăm ngàn đao, ngươi cái thằng âm hiểm bỉ ổi, tiểu nhân, chết cha mày đi!" Nguyễn Nhị gia trợn mắt như muốn rách ra, hét lớn một tiếng, hai mắt trợn tròn, đúng là hoàn toàn chỉ công không thủ, mười phần là dạng liều mạng. Tung ra thu vào đều điên cuồng tấn công.  

Thành rồi!  

Quân Khương Lâm rời khỏi chuồng ngựa chiến, cực kỳ đắc ý tự đắc. Xem tư thế ba người này, không đánh đến một người chết thì tuyệt đối không thể bỏ qua. Bản thiếu gia đã sơ bộ hoàn thành…  

"Thế nào, thủ đoạn của bản thiếu gia không tệ đúng không? Xem hiểu được không?" Quân Khương Lâm dương dương tự đắc truyền âm hỏi Sở Khấp Hồn, chỉ cần bày mưu tính kế một chút là có thể dịnh đoạt quyết thắng ngoài ngàn dặm, nghe âm thanh thế nào cũng thật là quá lộ liễu.  

"Cái gì? Ngươi nói ba người này tranh chấp là do ngươi gây nên a?" Sở Khấp Hồn cả kinh, suýt nữa bộc lộ ra thân hình, hắn lúc này đang thi triển ra độc môn diệu pháp, đem bản thân ẩn núp ở một gốc cây nho nhỏ ở đầu chái sau cây Thù Du khô, tùy thời chuẩn bị ra tay đánh lén.  

Nhờ gió tuyết đầy trời che dấu, cư nhiên không người nào phát giác ngay ngoài hai mươi trượng còn ẩn giấu một vị sát thần. "Đương nhiên, bản thiếu gia bất qua chỉ là thi triển tiểu kế, để ba người kia chơi trò chó cắn chó." Quân Khương Lâm tiếp tục truyền âm, cực kỳ đắc ý.  

"Ngươi rốt cuộc là làm sao được thế?" Sở Khấp Hồn tò mò không thôi. Đây cũng không phải là thủ đoạn, đây qua thực là kỳ tích a! Vô thanh vô tức đã khiến cho bọn họ chó cắn chó đến ầm ĩ, k hủng bố nhất là vị lão gia này còn không có bại lộ…  

"Ta có thể đấu trí thì hà cớ gì phải dụng man lực? Phải biết bản thiếu gia luôn luôn túc trí đa mưu, bản thiếu gia bất quá chỉ là mô phỏng thủ pháp thi triển ám khí của Mã Giang Danh, sau đó lấy một thanh băng tuyết hóa châm xuyên thấu lỗ "cúc hoa" của vị Nguyễn lão nhị này… Bọn chúng liền người mình đánh người mình rồi, ha ha ha, thật sự là náo nhiệt a…" Quân Khương Lâm cười đắc ý.  

"Lỗ "cúc hoa"? Cái gì là lỗ "cúc hoa"?" Sở Khấp Hồn dù sao cũng là dân bản xứ Huyền Huyền đại lực, lại làm sao hiểu được cách dùng từ văn minh có ý nghĩa gì chứ. Trong lòng còn đang suy nghĩ: Trên thân người còn mọc cúc hoa sao? Xuyên thấu lỗ "cúc hoa" có thể có tác dụng lớn như vậy ư??? Vậy sau này mình còn muốn mang theo bên mình mấy trăm đóa hoa cúc mới được…  

"Chính là… chỗ lỗ đít ấy… hiểu chưa? Thật là thô lậu quả văn quá đi.! Phải bắt một văn nhân mặc khách như bản thiếu gia phải nói những từ ghê tởm đó hử!" Quân Khương Lâm cười bỉ ổi một tiếng, hết sức vui mừng nói: "Ngươi không biết là chỗ kia hình dạng rất giống một đóa cúc non nở rộ sao hả? Nhớ kỹ, sau này gọi chỗ kia là cúc hoa, văn minh hơn a."  

Sở Khấp Hồn thiếu chút nữa là bị nghẹn đến ngũ tạng ứ nghẹn! Lão tử thật là không tử tế chú ý qua… Hơn nữa, đại nam nhân, ai không có việc gì lại đi chú ý chỗ kia chứ? Đây không phải là nhàn rỗi mà đau trứng sao… Xem một cái ghe tởm ba ngày không ăn ngon a… Nhất là xem của mình còn không có cách xem…  

Khó trách Nguyễn Dương kia đang hảo hảo mà sinh ra đột nhiên lại điên cuồng thế… Nguyên lai là thế! Lý giải vạn tuế a, ai mà chỗ kia đột nhiên bị người ta đâm vào thì một chút cũng không chịu nỗi a… Đây cũng không chỉ là vấn đề đau nhức không thôi, còn quan hệ đến vấn đề mặc mũi của một cường giả Chí Tôn Thượng hạng… Cường giả như thế mà bị chọt phải cái rắm … ngạch, cúc hoa?  

Sở Khấp Hồn đột nhiên cảm giác mình thực may mắn; nếu vừa rồi trong lúc chiên đấu tiểu tử này cũng cấp cho mình một phát… nghĩ đến đây, vị sát thủ Chí Tôn danh tiếng vang dội liền cảm giác được cúc hoa thót lại, sau đó một cỗ lãnh khí trực tiếp từ đốt sống cụt chạy thẳng lên đến đàu.  

Chỉ nháy mắt lông tóc đã dựng đứng, cũng không dám nghĩ tiếp nữa, rất cuống cuồng khó coi, chính mình tưởng tượng đã như vậy, vậy Nguyễn lão nhị đã trúng một phát như thế…  

Trời cao đất dày ơi, tiểu tử kia tột cùng là người nào, sao mà có nhiều suy nghĩ độc địa như thế a!  

Tình hình chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, chỉ nhoáng một cái chiến cuộc đã xuất hiện nghịch chuyển kinh thiên rồi a!  

Không biết mình có ngoại viện Mã Giang Danh lấy một địch hai, cư nhiên bất ngờ lại rất thoải mái, không khỏi cực kỳ đắc ý, miệng không ngừng châm chọc: "Ha ha ha, quả nhiên là "Âm Dương Đô Nhuyễn", huynh đệ hai người các ngươi quả nhiên không hổ danh phù kỳ thực a! Loại như thế này không ngờ cũng dám tự xưng mình chính là Chí Tôn Thượng hạng! Xem ra Mộng Huyễn Huyết Hải không còn ai nữa rồi…"  

" Khó trách Sở Khấp Hồn kia vừa ra tay đa có thể gi ết chết ba vị Chí Tôn Thượng hạng Huyết Hải các ngươi, nguyên lai cái gọi là Chí Tôn Thượng hạng của Mộng Huyễn Huyết Hải lại là loại này…" Cái gọi là báo ứng trước mắt, quả là tới rất nhanh.  

Theo với Nguyễn Dương càng giận dữ, Mã Giang Danh đột nhiên cảm giác áp lực tăng gấp bội. Mất đi Quân Khương Lâm kiềm chế, Nguyễn thị huynh đệ hai người không còn tiếp tục kiêng kỵ tựa như mãnh hổ sổ lồng, gào thét xông đến, ồ ạt phản công.  

Mã Giang Danh lúc trước có công có thủ nhẹ nhàng thoải mái lập tức liền bị luống cuống tay chân trong vòng xoáy tử vong!  

Ba người này đều là cao thủ đồng cấp, lấy hai đối một, Mã Giang Danh vốn hạ phong tuyệt đối, càng bởi vì lúc trước thoải mái mà khinh xuất, như đa số kẻ khác chỉ sợ đã trước tiên đã trực tiếp triển khai liều mạng rồi; mà Mã Giang Danh từ đầu chí cuối chỉ là muốn giáo huấn hai huynh đệ kia một chút mà thôi, tâm tính trong sáng, trực tiếp dẫn đến ngay kết quả cuộc chiến.  

"Phanh" một tiếng, Mã Giang Danh một trận luống cuống tay chân mới cho khó khăn tránh được lợi kiếm lấy mạng của hai người, lại vẫn không khỏi bị hung hăng đá một cước "Sưu" một tiếng cả người văng ra ngoài (bắn chim a (^o^!).  

Mã Giang Danh mượn thế hướng thẳng lên trên cao, trong gió tuyết mịt mù hét lớn: "Nguyễn thị huynh đệ, không lẽ các ngươi điên dại muốn liều mạng một sống một chết với lão phu sao hả? Các ngươi nhất mực gây sự. Lão phu nhẫn nhượng cho tới giờ đã đủ lắm rồi! Nên biết tiến thoái chút đi chứ! Tránh cho hai đại Thánh Địa chúng ta lúc đó khó xử!"  

"Con bà mày, ngươi cái tên vương bát đản mà còn muốn muốn làm người hả! Chờ thành quỷ đi" Nguyễn Dương rống to một tiếng, đúng là không hề buông lỏng, thân thể trên tuyết cấp tốc xoay tròn, tuyết dày tầng tầng lớp lớp tựa hồ cũng bị xoáy lên, kiếm quang sáng rực chói mắt, đột nhiên hình thành một con rồng dài, toàn thân rực rỡ sóng điện lạnh lẽo xạ ra, nhân kiếm hợp nhất, giận dữ đâm vào Mã Giang Danh trong không trung!  

Nguyễn Ẩn lo sợ huynh đệ có sơ xuất gì, cũng nhân kiếm hợp nhất theo, vọt lên, không giết được Mã Giang Danh, thề không thôi! Thế cục đã là không chết không thôi! Cục diện nháy mắt kinh biến, đã trở nên ngoài suy nhĩ của mọi người.  

Trước một khắc, Mã Giang Danh còn chiếm hết thượng phong, giờ khắc này, lại gặp phải lưỡng đạo nhân kiếm hợp nhất kiếm khí kinh người! Sinh tử trong một lần này thôi!  

Mã Giang Danh lông tóc dựng đứng, cơ hồ tức giận đến hộc máu, rống to: "Con mẹ ngươi, té ra hai người các ngươi muốn giết lão tử! Cư nhiên đến nhân kiếm hợp nhất cũng dùng đến! Xem lão tử là bùn đất muốn nhào nặn thế nào thì thế ấy ư! Lão tử cùng huynh đệ các ngươi chơi xem, xem xem hươu chết về tay ai!"  

Liền trên không trung vung trường kiếm điên cuồng vũ động, một cỗ Cụ Phong phát động theo mũi kiếm, vung lên, "Ô" một tiếng, chấn động trời cao!  

Vạn đạo kiếm quang đâm nhào xuống, đồng thời tay trái cũng không ngừng vung vẫy, từng phiến từng phiến, một dãi lưu tinh quang mang không ngừng từ trong tay hắn vẫy ra, lóe lên rồi biến mất.  

Đây mới chân chính là sát chiêu của Mã Giang Danh, cũng là điều mà huynh đệ Nguyễn thị luôn đoán có tồn tại: truy hồn đoạt mệnh vô ảnh châm.  

Cả ba giống như lưu tinh va chạm địa cầu, đều lấy tốc độ cao nhất của mình bay lên, hơn nữa còn xuất hết tuyệt chiêu sát thủ, nhất quyết sinh tử…  

Nguyễn thị huynh đệ trong lòng ngập tràn xấu hổ, tức giận và sỉ nhục, Mã Giang Danh trong lòng chẳng phải là không oán hận phẫn nộ sao? Ta đến cùng là làm gì các ngươi chứ? Không phải là vui đùa chút sao chứ? Các ngươi không thể coi như đó chỉ là vui đùa được sao? Các ngươi vẫn còn hồ đồ mê muội trên giang hồ! Cư nhiên chỉ vì một câu nói mà muốn giết lão tử…  

Ba người như là bất cộng đái thiên, khí thế kh ủng bố như không thể cùng tồn tại, như là không còn đường sống hung hăng đâm đầu vào nhau.  

Bạch Vô Tâm vẫn một mực đứng nhìn, từ khi ba người có công có thủ, hắn dĩ nhiên không cần lo lắng; nhưng sau đó cơ hồ trong nháy mắt đã bắt đầu tính mệnh tương bác, đột biến này đã vượt quá ý liệu của hắn, trong nhất thời ánh mắt đơ ra! Mới muốn lên tiếng quát bảo ngưng lại, thậm chí muố xuất thủ tách ba người ra, không ngờ ba tên gia hỏa này lại trực tiếp dùng ngay nhân kiếm hợp nhất!  

Lão tử cho các ngươi đảm nhiệm thống lĩnh!  

Liền tức giận hét lớn: "Liều đi, liều đi! Đều liều chết hết đi, nhân tiện lão phu cũng được thanh tĩnh! Mẹ nó, đều đã hơn trăm tuổi rồi, vẫn còn không để cho người ta yên tâm!"  

Ngoài ba người trong sân cùng Bạch Vô Tâm ra, còn có bốn người khác, đều là nhìn không chớp mắt coi ba cao thủ ở giữa sân liều mạng chém giết, mỗi người đều cảm thấy phát lạnh cả người, bốn người này chí ít cũng là tu vi Chí Tôn, cũng không đủ tư cách đặt chân vào tham gia cuộc quyết chiến của tầng lớp cao tầng… Đúng lúc này, dị biến xảy ra!  

Một luồng hàn quang đột nhiên từ tuyết dưới lòng đất lóe lên, thẳng như sấm sét chớp giật! Cơ hồ mới vừa xuất hiện liền chui vào tiểu phúc tên Độn Thế Tiên Cung Chí Tôn cao thủ kia, từ dưới đũng quần trực tiếp chạy vào. Huyền lực dị thường mênh mông mạnh mẽ trong nháy mắt đem lục phủ ngũ tạng trùng kích nát nhừ tích tắc, màn kiếm quang mờ ảo tích tắc biến mất, ngay sau đó hàn quang lại lóe lên, lại có một gã Chí Tôn cao thủ bị trảm đoạn ngang eo!  

Sau đó, hàn quang lại chớp động, như thuận thế đâm thẳng vào cổ Bạch Vô Tâm! Liền một mạch cực kỳ lưu loát!  

Ba kiếm này, miêu tả thì chậm, kì thực căn bản là biến hoa trong tích tắc! Hai vị cao thủ chưa kịp ngã xuống đất, thống lĩnh lâm thời Bạch Vô Tâm cũng đã đối mặt với sự uy hiếp sinh mệnh!  

Lúc này Bạch Vô Tâm còn đang tức giận cảm giác lồ ng ngực muốn nổ tung, lại tại thời điểm này cảm thấy lông tóc dựng đứng, dựa vào trực giác bi3n thái của cường giả Chí Tôn Thượng hạng bậc nhất không càn nghĩ ngợi nhanh như chớp xông thẳng tới trước, nhưng sau cổ đau nhức, một rãnh máu thật sâu chạy từ cổ đến đỉnh đầu. Thạm chí ngay cả sọ cũng bị trọng thương, kém một tia thôi là đã phún não tương ra ngoài! (Ngủm roài)  

Tiên huyết như sương mù, phún ra từ sau gáy, trực tiếp đem gió tuyết đầy trời nhuộm thành sắc thái tráng lệ!  

Ở một phương hướng khác, trong sắc thái như mộng ảo đột nhiên xuất hiện bóng lưng mờ ảo, mông lung, tuy rằng bóng lưng mông lung, tuy sương mù che phủ, nhưng tốc độ lại như lôi thần bạo nộ!  

Hai vị sát thủ vua, đồng thời xuất thủ lấy mạng! Hơn nữa, lại vào thời khắc cực kì nguy hiểm.
Bình Luận (0)
Comment