Quân Lâm Binh Vương

Chương 12

Chương 12

Hắn nhìn ánh mắt của Quân Lâm, hắc hắc cười, phản kích:

– Cái gọi là tam thế tổ lại chẳng phải để chỉ riêng đời thứ ba mà chính là chính là để chỉ truyền nhân đời thứ ba. Nói cách khác, đời của gia gia ngươi gây dựng thiên hạ, mà tới đời cha chú ở giữa lại bị đứt mạch không làm được gì thì lúc này mới gọi là tam thế tổ! Nếu phụ thân ngươi còn khoẻ mạnh thì như vậy ngươi và ta sẽ đều là nhị thế tổ. Chỉ khác một cái đó ta được tính là nhị thế tổ của đời gia gia ngươi, còn ngươi được tính là nhị thế tổ của đời phụ thân ngươi. Đó, nó chỉ khác mỗi thế thôi!

– Nhưng gia gia ngươi bây giờ đã già rồi, nên ngươi cho dù có tâm làm một tam thế tổ thì chỉ sợ cũng không còn mấy đâu. Mà trên ngươi thì ngoài gia gia ngươi ra đã chẳng còn một đại thụ nào khác để cho ngươi dựa bóng nữa rồi. Vì vậy, cuộc sống của tam thế tổ ngươi lúc đó chỉ sợ sẽ vô cùng gian khổ đó! Muốn làm một tam thế tổ đúng cách nếu không có một vài bổn sự và tâm cơ thì tuyệt đối không thể làm được đâu. Cho nên nhị thế tổ ta so với tam thế tổ ngươi còn may mắn hơn một chút!

Quân Vô Ý nói xong, vốn muốn đáp trả câu “chỉ biết ăn biết uống ngồi chờ chết” của Quân Lâm, nhưng về sau trong lòng hắn lại không khỏi dâng lên một nỗi bi thương. Một Quân gia to lớn như vậy chẳng lẽ sẽ đi vào dĩ vãng sao? Một Quân gia từng cường thịnh với oai uy khiến các quốc gia không dám nhìn thẳng, nhưng sao lại đi tới cảnh như bây giờ! Đại ca, Nhị ca trước sau đều chết trên sa trường, còn bản thân mình thì bị tàn tật. Duy nhất một chút hi vọng đều đặt trên hai đứa cháu nhưng cả hai đứa cũng lại chết trên sa trường tới thi cốt cũng chẳng còn. Huyết mạch của Quân gia giờ còn lại chỉ có một phế vật Quân Khương Lâm, một túi da chỉ biết ngốn cơm ngốn gạo!

Nghĩ vậy, sự hứng thú của Quân Vô Ý đều đã chẳng còn mà thay vào đó là vẻ buồn chán đến nói cũng không buồn nói!

Quân Lâm trầm mặc rồi khuôn mặt hắn bỗng nhiên giãn ra, cười nói:

– Kỳ thật cháu cũng có thể làm nhị thế tổ.

Lời của Quân Vô Ý thì sao Quân Lâm lại không hiểu. Hắn sở dĩ muốn Quân Vô Ý nói ra những lời này mục đích chính chính là để hắn sau này có lí do thoái thác!

Quân Vô Ý khụ khụ hai tiếng, vừa có vẻ hứng thú lại vừa có vẻ lười biếng hỏi:

– Là sao?

– Nếu Tam thúc người làm đại thụ của cháu, cho cháu một bóng râm thì cháu không phải vẫn có thể làm một nhị thế tổ sao?

Quân Lâm cười nói.

Trong mắt Quân Vô Ý hiện lên chút giận dữ, trầm giọng nói:

– Khương Lâm, ngươi chế giễu Tam thúc ngươi sao?

Quân Lâm thoáng đánh giá qua Quân Vô Ý rồi bỗng nhiên nói:

– Đùi có cảm giác không?

– Không!.

Quân Vô Ý lắc đầu mà trong lòng đối với người cháu này lại càng cảm thấy chán ghét. Biết rõ mình kiêng kị nhất là người khác nhắc đến sự tàn tật của mình, nhưng thằng cháu quý tử này hết lần này tới lần khác nhắc tới chuyện đó, giờ cuối cùng lại nói về nó một cách khó hiểu, hơn nữa lại còn nói thẳng mặt như thế này thì đúng là không hiểu thế nào là tôn kính trưởng bối cả. Lại còn coi như không nữa chứ!

– Xương cốt ở lưng có bị vỡ không?

– Không!

Quân Vô Ý giận dữ:

– Đồ vô liêm sỉ, nếu xương ở lưng mà vỡ thì ta còn sống tới ngày hôm nay sao?

– Nói cách khác, Tam thúc người nhiều nhất cũng chỉ là kinh mạch bị hao tổn mà thôi phải không? Là bị người âm thầm hạ thủ sau lưng sao?

Bình Luận (0)
Comment