"Cổ Hàn" …Quân Khương Lâm yên lặng một trận, sau lúc lâu mới nói:
- Kiều cô nương vì sao đột nhiên hỏi như vậy?
- Ta hy vọng có thể nghe được lời nói thật của Phủ chủ đại nhân, bởi vì ta biết trong chuyện này tất có ẩn tình!
Thanh âm của Kiều Ảnh rất thấp cũng rất trầm, nhưng trật tự rõ ràng:
- Ngày đó ngươi đến Thánh Địa, mục đích lúc đầu là muốn để cho ta cùng Tà Quân phủ phối hợp tác chiến. Ngươi có lẽ đã nhìn trúng độc môn tuệ nhãn thần thông của ta. Hy vọng có thể vào lúc đối phó với ngoại tộc chí tôn Thiên Nhẫn, để cho ta phát huy mức mạnh.
- Có phải không?
Quân Khương Lâm bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Việc này không sai.
- Nhưng trong suốt qua trình chiến đấu lúc sau, ta lại từ đầu tới cuối đều không có ra tay! Cũng không phải là không có cơ hội, mà... Chính là Tuyết Yên luôn luôn như vô tình ngăn cản ta, trước sau không cho ta xông lên phía trước, Tuệ Nhãn của ta... trong suốt trận chiến này đến một lần cũng không được thi triển. Đối với trận chiến này, vũ khí bí mật của Thánh địa như ta đây đúng là một chút tác dụng cũng không có!
Kiều Ảnh thản nhiên nói:
- Thiết nghĩ đó là bởi vì ngươi đã đổi ý. Cho nên Mai Tôn Giả mới không cho ta ra tiền tuyến giết địch! Còn giữ ta ở lại hậu phương lớn, mục đích duy nhất chính là phải bảo vệ ta, bảo đảm chắc chắn an toàn của ta. Có phải thế không?
- Cái này cũng không sai.
Advertisement
Quân Khương Lâm thản nhiên gật đầu.
- Nhưng ngươi vì sao lại thay đổi ý định ban đầu chứ? Ta thật sự nghĩ không ra còn có người nào, còn có chuyện gì có thể thay đổi quyết định của ngươi!
Kiều Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Quân Khương Lâm trân trối:
- Đáp án duy nhất cũng chỉ có chuyện xảy ra vào ngày ngươi cùng sư phụ ta Cổ Hàn nói chuyện. Người khẳng định là đã nói gì đó với ngươi, thuyết phục ngươi, cho nên ngươi mới thay đổi ý định ban đầu!
Quân Khương Lâm tròn mắt mà chống đỡ. Kiều Ảnh lại có thể liên hệ tới chuyện này? Nhưng vấn đề này, bây giờ không dễ trả lời. Dường như trả lời như thế nào cũng đều không đúng!
Kiều Ảnh lấy ra khối ngọc bội kia từ trong lòng, để trong lòng bàn tay lặng lẽ vuốt ve, thấp giọng nói:
- Cho nên, ta muốn biết, sư phụ ta, người... Rốt cuộc đã nói gì với ngươi? Tin rằng lão nhân gia hắn, cũng đã có dự tính đối với tương lai của ta. Ta muốn biết, hắn muốn an bài ta như thế nào? Ta biết ta không nên tùy tiện hỏi Phủ chúa đại nhân, chuyện này có thể sẽ khiến phủ chúa đại nhân khó xử. Nhưng ta thật sự rất muốn biết, sư phụ đối với ta mà nói không chỉ là người khai sáng, mà còn giống như thân phụ. Phủ chúa đại nhân, xin ngươi, xin ngươi nói cho ta biết!
Advertisement
- Khụ khụ khụ... Kiều cô nương, ngươi khát không? Có muốn uống chén nước trước hay không? Có ai không, bưng chén trà lại đây.
Quân Khương Lâm đột nhiên có chút xấu hổ, nhất thời không phản bác được, bất đắc dĩ lai giở chiêu cũ rích kia để lảng tránh.
Trong lòng thì không nhịn được mắng Cổ Hàn một tiếng.Mẹ nó, ngươi lão tiểu tử lại đông đạp một nhát tây thúc một cú, rồi để lại cục diện rối rắm này, ta biết phải xử lý như thế nào đây?
Biết thế lúc trước ngươi đừng có nói quan hệ của ngươi và Kiều Ảnh cho ta nghe cũng được. Bây giờ thì hay rồi, thế này thì đúng là trói ta mà nướng ở trên lửa còn gì? Ngươi muốn ta nói như thế nào đây? Giống như thân phụ ư? Nói thừa, lão quỷ đó căn bản chính là thân lão tử của ngươi!
Chỉ là nhìn bộ dáng thống khổ của Kiều Ảnh trước mắt, nếu quả thật nói cho nàng Cổ Hàn chính là phụ thân của nàng, chắc sẽ ngất ngay tại chỗ mất! Nhưng nếu không nói ra... Chẳng lẽ để nàng cả đời này cũng không nhận tổ quy tông, đều sống u mê như vậy?
- Nếu như là Phủ chủ đại nhân có điều gì khó xử, thì xin cứ nói rõ, ta nhất định có thể chịu đựng được.
Kiều Ảnh đem ngọc bội gắt gao, quý trọng ôm ở trước ngực, nhìn vào Quân Khương Lâm, dị thường kiên định nói.
Quân Khương Lâm nhìn thấy thân thể mềm mại của Kiều Ảnh hơi hơi run rẩy, trong lòng bĩu bĩu môi, thầm nghĩ: ngươi thật sự có thể chịu đựng được hay sao? Ngươi nếu thật sự chịu đựng được thì tốt quá rồi. Nhưng đáp án này, thì ngươi tuyệt đối không chịu nổi đâu!
Vẫn cho rằng mình là một kẻ cô nhi, một cô nhi bị nhận nuôi. Trước sau cũng đã qua hơn nghìn năm rồi! Thế mà hiện tại lại có người nói cho nàng biết, kỳ thật ngươi không phải cô nhi, ngươi cũng có cha có mẹ, hơn nữa cha ngươi, chính là sư phụ, kẻ đào tạo ngươi trưởng thành, tồn tại giống như thân phụ...
Có trời mới biết tin tức này sẽ tạo thành cú sốc như thế nào?
Mà hơn nữa, vị phụ thân kiêm sư phụ này của nàng, đã lừng lẫy chết trận trong cuộc chiến xâm lăng kia rồi...
Từ không đến có, rồi lại từ có đến không...
Đừng nói là người khác, giả dụ cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, Quân Khương Lâm cảm thấy nếu là mình, có thể cũng chết ngay tại chỗ! Tạo hóa trêu ngươi, cũng không dằn vặt đến mức như vậy...
Nhưng Kiều Ảnh đối diện, ánh mắt lại cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, còn đang chờ đợi mình trả lời, rốt cuộc nên trả lời thế nào đây...
- Quân phủ chủ, xin ngươi nói thẳng ra đi.
Kiều Ảnh nhẹ giọng nói:
- Đạo làm đệ tử, ta thế nào cũng phải hoàn thành nguyện vọng của sư phụ! Bằng không, ta có mặt mũi nào tiếp tục tồn tại trên đời này nữa?
Kiều Ảnh xoay người, trên mặt lộ ra vẻ thê lương, trầm giọng nói:
- Các thúc thúc bá bá đã sống cùng ta nhiều năm như vậy, mà giờ đều đã vĩnh viễn rời ta mà đi, lừng lẫy xả thân! Nếu không phải trong lòng trước sau vẫn vướng mắc chuyện này, chỉ sợ ta từ lâu đã theo bọn họ mà đi rồi... Quân Khương Lâm, ngươi không biết, Tam Đại Thánh địa, tổng cộng gần lên tới mười vạn người! Chỉ trong một ngày trời, đều đã không còn nữa, loại cảm giác này, ngươi có biết được không? Ngươi có thể cảm nhận được không?
Không đợi Quân Khương Lâm mở miệng nói cái gì nữa, Kiều Ảnh thê lương nở nụ cười buồn thảm:
- Người khác là cô nhi, nhưng dù sao cũng có thân nhân của mình, hoặc giả là người nhận nuôi nàng, hoặc là hàng xóm, hoặc là... Cho dù là phụ mẫu đều mất, cũng chỉ có đó thân thích bằng hữu, chú bác trưởng bối, tri kỷ bạn bè...... Nhưng ta đây, chỉ trong vòng có một ngày đã mất hết tất cả! Không còn lại gì!
Cái gì là hai bàn tay trắng? Ta Kiều Ảnh lúc này thật sự được trải nghiệm rồi…
Kiều Ảnh ngước lên hai mắt đẫm lệ, thiết tha nói:
- ... Hai bàn tay trắng chớp mắt đã không còn thân nhân nữa rồi.
Quân Khương Lâm im lặng. Kiều Ảnh nói thê lương đến cực điểm, mà lại đều là tình hình thực tế. Bây giờ, trong toàn bộ thế giới này, cô độc nhất, tứ cố vô thân nhất có lẽ chính là Kiều Ảnh! Không còn có bất cứ người nào, có thể so với Kiều Ảnh lúc này bơ vơ bất lực hơn!
- Nếu như Phủ chủ đại nhân vẫn là không chịu đem di ngôn của sư phụ ta nói cho ta biết. Ta cứ ngốc ngếch sống qua ngày như vậy...
Kiều Ảnh buồn bả nói:
- ... Thật sự là không còn nửa điểm ý nghĩa...
- Khụ khụ, không phải ta không muốn nói, thật sự là không biết nên mở miệng như thế nào mới phải.Những lời kia thật sự là...
Quân Khương Lâm ho khan vài tiếng, trong lòng quyết định một chủ ý. Aiz, vô sỉ..., thôi thì vô sỉ một hồi đi.
Chờ sau vài chục năm mười năm nữa, Kiều Ảnh cũng đã bình tâm theo thời gian, mình lại nói với nàng rõ ràng tất cả chuyện này vậy. Để cho thời gian, hòa tan hết thảy bi thương, hòa tan đến khi nàng có thể chấp nhận vậy…
Kiều Ảnh gắt gao nắm chặt hai tay, khớp xương đều bởi vì dùng sức quá độ mà nổi lên màu trắng. Nàng cố hết sức khiến cho tâm tình của mình trở nên bình tĩnh một ít, để cho thanh âm của mình có vẻ hờ hững một í...t Nhưng vẫn là ngăn không được có chút run rẩy nói:
- Cảm ơn, Quân phủ chủ, ngài cứ nói đi, ta tin mình có thể chịu được tin dữ này.
- Tin dữ? Không phải là cái gì tin dữ! Kỳ thật là như vậy...
Quân Khương Lâm làm làm ra một bộ biểu tình ngượng ngùng, có chút cà lăm nói:
- Ân, phải nói như thế nào đây? Khụ khụ, khụ khụ khụ... Cổ Hàn tiền bối vào đêm trước đại chiến, sớm đã quyết định liều mình vì Thánh Địa. Nhưng, lại với không yên lòng với cô gái yếu đuối là ngươi đây, bởi vậy gọi ta đến là vì... Khụ khụ khụ...
- Hắn lão nhân gia nói như thế nào?
Kiều Ảnh càng khẩn trương hỏi dồn.
- Ân, lúc ấy Cổ Hàn tiền bối đã nói như vậy: Quân phủ chủ, lão phu có một việc không yên lòng. Ta hỏi: chuyện gì?
Quân Khương Lâm nói:
- Cổ Hàn tiền bối nói: Kiều Ảnh nha đầu này, aiz, nha đầu kia tuy rằng cũng có một chút tu vi, nhưng thái độ làm người thật sự quá thật thà, lại rất đơn thuần, hoàn toàn không có tâm cơ gì đáng nói. Lão phu thật sự là không yên lòng, đây cũng là vướng bận duy nhất mà lão phu vẫn canh cánh trong lòng. Cho nên, lúc này, trịnh trọng đem nha đầu kia phó thác cho tiểu tử ngươi...
- A?
Kiều Ảnh kêu một tiếng sợ hãi.
- ... Lúc ấy ta nói, xin Cố lão yên tâm, Quân Khương Lâm đương nhiên chiếu cố Kiều cô nương chu đáo, chăm sóc cả đời!
Quân Khương Lâm đầu đầy mồ hôi nói:
- ... Không ngờ Cổ Hàn tiền bối rồi lại nói: Cam đoan như thế cũng vô dụng, nếu như tiểu tử ngươi có thể hứa hẹn sau đại chiến cưới nàng làm vợ, lão phu mới thực sự yên tâm. Tiểu tử ngươi cũng không phải quá nhiều điểm tốt, nhưng đối với lão bà của mình quả thật lại không tồi...
Cái gì gọi là vô sỉ đến cực hạn đây? Thế này quá lắm rồi á! Luận điệu vô sỉ như vậy, quả nhiên là đinh tai nhức óc!
- A!
Kiều Ảnh nghe vậy thì kêu một tiếng sợ hãi. Nàng trước đó đã dự đoán qua vô số trường hợp, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới
"Di ngôn" của sự phụ mình lại là như thế. Trong lúc nhất thời mặt cười đỏ bừng, xấu hổ đến cơ hồ muốn tìm kẽ nứt nào trên đất mà chui vào, ở luôn cả đời trong đó. Trăm triệu không thể tưởng được, mình ôm lấy tâm tư cơ hồ thương tâm muốn chết tới hỏi Quân Khương Lâm, mà lại nghe được tin tức loại như thế từ miệng hắn!
Nếu nói di ngôn của sư phụ thật sự là như thế, Quân Khương Lâm cứ chần chừ không nói với mình cũng là hợp tình hợp lý. Chuyện mất mặt như thế cơ mà... Chậc, vừa rồi mình vội vả ép hỏi như vậy, trái lại giống như là mình khẩn cấp muốn gả cho hắn ngay... Chuyện này này này... Này xem là cách nói gì đây?
Tên vô sỉ nào đó cũng không nghĩ tới hiệu quả của những lời này lại tốt đến thế, hết thảy đều là chó ngáp phải ruồi. Nhưng sau khi nói ra một câu này, không khí tràn đầy thương tâm muốn chết kia, lúc này chợt đột nhiên biến hết thành thẹn thùng, xấu hổ...
Quân Khương Lâm nói thầm, ta đây cũng không phải là ăn nói lung tung. Thật sự là cha của ngươi trước khi chết đã đem ngươi giao phó cho ta. Chỉ tiếc trên đời này không có máy ghi âm, nếu không làm bản sao làm vật chứng cho mình..., Cho dù có lên tòa án, hoàng hoa khuê nữ này cũng thuộc về ta...
- Ngươi nói hươu nói vượn!
Kiều Ảnh quẫn bách xấu hổ một hồi lâu, mới tức giận quát nói.
- Làm sao có thể là nói hưu nói vượn chứ? Ta vốn không muốn nói, là ngươi ép ta nói mà!
Quân Khương Lâm hô to oan uổng, nói:
- Đây là sự thật 100% đấy! Ngày đó, sư phụ ngươi nói về ngươi thì thần tình tràn đầy áy náy. Thánh địa vì cuộc chiến xâm lăng, đem thanh xuân của ngươi phong ấn suốt một ngàn hai trăm năm. Nói đến chuyện này, Cổ tiền bối vẫn áy náy không thôi. Cho nên, ở thời khắc cuối cùng, hắn đã đem ngươi trục xuất khỏi Thánh địa, còn hứa gả ngươi cho ta nữa.
Da mặt Quân đại thiếu hiển nhiên đã dày đến trình độ khó lường rồi. Đối mặt nói chuyện hôn sự vơi cô nương gia, lại một bộ đúng lý hợp tình. Thật giống như đang nói, ngươi cưỡng bức ta rồi, bây giờ sao lại không nhận tội chứ? Ngươi không phải nói ngươi có thể tiếp thu bất cứ hậu quả gì đó sao?