- Hiểu rồi, chi bằng để tên Tống Thương kia đến bảo vệ ngươi, chuyện này ta sẽ tự mình giải quyết. Ta sợ con ma men này uống say thì sẽ làm hỏng việc.
Hải Trầm phong nóng lòng nói. Quan trọng là đi cùng tên mập này rất khó chịu
- Như vậy không được…
Đường Nguyên một mực từ chối:
"Càng không muốn theo ta thì ta càng muốn bắt hắn đi cùng, ý nghĩ của ngươi trong đầu mau dập tắt đi…"! Hắn cười ác ý:
- Thiếu chủ đã từng nói rồi, ngươi chính là vệ sĩ thân cận nhất của ta.
Hải Trầm Phong một tay đỡ trán, lảo đảo như muốn ngã. Thực sự đã hết hy vọng rồi. Cái tên mập đó càng ngày càng sắc xảo.
- Đi thôi! Thiết Hoài Lập, nên làm thế nào thì sẽ làm như vậy!
Đường Nguyên hầm hừ nói:
- Có lão tử ở Thiên Hương, còn có thể khiến cho băng đảng con cháu nhà rùa kia bị lật ngược đi!
Thiết Hoài Lập mừng rỡ cảm tạ, lập tức bị Hải Trầm Phong lôi ra ngoài.
Trước khi ra ngoài còn được Đường Nguyên dặn dò:
- Nếu đã làm thì phải làm lớn! Tất cả thù mới hận cũ, nợ cũ nợ mới đều phải giải quyết sạch sẽ! Bất kỳ một nhà nào cũng không được buông tha. Lý Du Nhiên của Lý gia cũng không phải ngoại lệ, dám tàn nhẫn lợi dụng lão tử, không trả giá đắt sao được…
Khi Thiết Hoài Lập đi ra, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Vị thần tài thiên hạ này lòng dạ cũng thật hẹp hòi.
Advertisement
Một mình Đường Nguyên ở trong thư phòng khúc khích cười, hắn lẩm bẩm:
- Lý Du Nhiên, ngươi là tên khốn nham hiểm độc ác, ngươi không cho lão tử yên ổn thì ta cũng khiến ngươi phải khổ sở.
Lúc này chỉ nghe một âm thanh bất ngờ vang lên:
- Ngươi như vậy mà khiến hắn khổ sở sao? Rõ ràng là đang giúp hắn một việc lớn. Haiz tên mập này, bổn thiếu gia vốn tưởng ngươi đã thông minh ra nhưng vẫn giống như trước, ngu ngốc đến nỗi hết thuốc chữa.
Vừa nghe thấy âm thanh này, Đường Nguyên nhảy chồm lên vui mừng gào thét như kẻ điên:
- Thiếu chủ, người đến thật rồi sao?
Ở phía sau hắn, một bóng người áo quần trắng đứng bồng bềnh ở đó, không phải Quân Khương Lâm thì là ai? Nhưng sự vui mừng điên dại của Đường Nguyên chỉ kéo dài được vài giây bỗng hắn trợn tròn mắt há hốc mồm, hắn sững sờ nhìn chằm chằm vào ba vị tuyệt thế giai nhân bên cạnh Mạc Quân Lâm. Khóe miệng từ từ rớt ra hai hàng nước miếng, tí tách rơi trên mặt đất, rất lâu sau mới lên tiếng than vãn:
- Mẹ ơi, thiên hạ thực sự có người đẹp như vậy, mà lại còn là vợ của huynh đệ tốt của ta, vợ của bạn không được chiếm đây chính là việc bi thảm nhất, cùng lắm thì cũng chỉ thế này thôi….
Advertisement
Quân Khương Lâm dùng một quyền đánh vào bụng hắn, cười mắng:
- Mấy bà vợ của bổn thiếu gia ngươi cũng có thể nhìn sao? Coi chừng bị bọn họ xẻ thịt mỡ của nhà ngươi, nếu họ ra tay, cho dù bổn thiếu gia muốn cứu ngươi cũng lực bất tòng tâm.
- Nói bậy, người ta làm gì có thịt mỡ…
Đường Nguyên lầu bầu, lập tức nói:
- Đúng rồi thiếu chủ, lúc nãy ngươi nói cái gì? Cái gì mà trước đây ta thông minh, không thông minh đó?
- Còn không thừa nhận? Ta nói ngươi đối phó với những tên quần áo lụa là phá gia chi tử nhà họ Lý, chính là việc tốt mà Lý Du Nhiên trông chờ ngươi làm nhất.
Quân Khương Lâm cười lớn.
- Ngươi thực sự cho rằng Lý Du Nhiên không muốn giải quyết sạch những thứ hỗn tạp này sao? Chỉ là hắn còn cản trở về tình thân gia tộc, không tiện xuống tay. Ngươi bây giờ là đang giúp hắn một việc lớn, ta dám bảo đảm rằng sau khi ngươi dọn dẹp hết lũ vô lại đó thì ngay đêm đó Lý Du Nhiên sẽ mời ngươi uống rượu, uống thỏa thích thì thôi.
- Hả?
Đường Nguyên choáng váng.
- Ta sao có thể làm thỏa mãn dã tâm này của hắn chứ, nếu không thì ta thà buông tha mấy tên này cho xong.
- Buông tha? Buông tha bọn chúng thì ngươi có yên tâm không?
Quân Khương Lâm nhăn mày:
- Loại người đó giữ lại làm gì? Cùng hất chúng đi là xong! Coi như bán cho Lý Du Nhiên một nhân tình uống rượu, ngày nào đó chọn loại rượu quý nhất, uống cho hắn chết.
Đường Nguyên nghe xong diệu kế của Quân đại thiếu gia thì mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu hưởng ứng.
- Còn nữa, những việc mà Thiết Hoài Lập làm cũng chính là tích chút ân đức cho con cháu nên phải thành tâm mà làm. Nếu có người hỏi đến thì cứ nói đó là ý của ta, không phải lo lắng gây phiền phức cho ta. Những thứ cặn bã đó nên thanh trừ sạch sẽ. Đã không biết thì thôi còn biết rồi thì phải diệt tận gốc. Nhất định không được nương tay, càng không được mềm lòng!
- Vậy thì tốt quá!
Đường Nguyên mừng rỡ.
Tuy là phải diệt cỏ tận gốc nhưng trong số những người này có không ít là hoàng thân quốc thích, vì vậy mà một khi đã động đến thì sẽ gây sự chú ý của hoàng gia.
Nếu như hoàng đế Dương Hoài Nông cùng thái tử Dương Mặc đến xin tha hoặc hỏi đến, Đường Nguyên nói gì đi nữa thì cũng phải giữ cho họ chút thể diện. Dù gì thì sự tôn nghiêm của hoàng thất không thể tùy tiện giẫm đạp, thể diện của người quen thì lại càng phải giữ. Nhưng Đường Nguyên và Quân Khương Lâm giống nhau, đều là: Trừ phi không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, làm sạch sẽ, những loại người đó nếu không diệt tận gốc sẽ như mẩu xương cá mắc ở họng vậy.
Cho nên Đường Nguyên đắn đo cũng vì lý do này.
Hiện tai thì một câu nói của Quân Khương Lâm có thể giúp hắn giải quyết vấn đề nhức đầu này.
Đến lúc đó nếu Hoàng đế thực sự hỏi đến, tên mập ngươi chỉ cần trừng mắt lỏng tay mà nói: "Ta cũng không còn cách nào khác, chính là Quân Khương Lâm sai ta làm, nếu không ngươi đi tìm Quân Khương Lâm thương lượng… đảm bảo bất kể là ai đến một cái trung tiện cũng không dám thả, nếu cứ tiếp tục thì chính là bản thân muốn tìm đến chỗ chết.
Việc mà Quân Khương Lâm muốn làm thì cả đại lục này không ai có thể ngăn cản. Muốn ngăn cản nhất định là chán sống rồi. Đảm bảo rằng khi Quân Khương Lâm còn chưa biết thì đã bị một lũ a dua nịnh nọt giải quyết xong xuôi.
Chính là: Xuân đến ta không mở miệng trước, thì côn trùng nào dám lên tiếng?
Bốn người Quân Khương Lâm lưu lại ở thành Thiên Hương ba ngày, Chính là trong vòng ba ngày đó cả thành đô Thiên Hương đã hoàn toàn lảo đảo.
Lý Du Nhiên sau khi nhận được tin tức phản hồi từ Đường Nguyên, cũng không dám tin rằng thiên hạ này lại có việc trùng hợp như vậy. Quân Khương Lâm lại vừa trùng hợp đến nơi này hơn nữa lại lại đặc biệt vì chuyện này mà đến đây một chuyến, rồi mau chóng nhập cung bẩm báo với Hoàng đế Dương Hoài Nông.
Tiếp theo là từng hàng thánh chỉ được ban xuống, không phải nói đến đô thành Thiên Hương mà toàn bộ phạm vi đế quốc Thiên Hương, tất cả đều được chỉnh lý lại.
Đặc biệt là việc hai ngày trước hai chiếc xe ngựa quý tộc trên đường lớn đã xảy ra va chạm làm bị thương một số người dân vô tội, càng bị tên mập Đường làm lớn chuyện lên, coi như điển hình. Hầm hừ bắt người trắng trợn treo lên thành lầu xử tử lăng trì, để lấy làm gương dằn mặt kẻ khác.
Còn về mấy tên đồng bọn cũng bị cho đi thả diều trồng củ cải.
Nếu làm theo lời Quân Khương Lâm nói thì chính là: Đến bà nội nó cũng không tha. Tên Đường mập cũng triệt để làm theo thực sự đến bà nội cũng không tha - trực tiếp liên lụy cửu tộc.
Cũng chỉ trong ba ngày, trước sau đã có hàng vạn đầu người rơi xuống đất.
Hơn nữa việc chỉnh lý trị an này mà còn tiếp tục tiến hành thì tình hình diễn biến càng quyết liệt. Những tên quyền quý ỷ thế ức hiếp người, không nghĩ đến sự an nguy của lê dân trăm họ, bọn quan lớn quyền quý này chỉ lo tham ô nhận hối lộ, xem mạng người như cỏ rác. Thực là gặp đại hạn, xui xẻo.
Khi bọn chúng lợi dụng dân chúng làm thú vui, lợi dụng quyền lực vơ vét của cải thì sẽ không lường trước được những việc đó sẽ trực tiếp dẫn đến đoạn tử tuyệt tôn, cả nhà xử tử.
Ai nói trong bóng tối thì không có ý trời?
Quân Khương Lâm đã từng nhìn thấy trên pháp trường câu nói này: Có thiện sẽ được báo đáp, làm ác sẽ gặp quả báo, không phải không báo mà là chưa đến lúc. Ta vừa đến thì đã đến giờ, một loạt đều bị giết sạch.
Cả quá trình có thể nói là thuận lợi vượt sức tưởng tượng, bất kể người nào đến van xin đều bị Đường Nguyên liệt vào hàng ngũ đồng phạm sau đó từng người sẽ được điều tra nghiêm khắc. Thành thật mà nói thì mấy tên quan này đều vấy bẩn cả, không có ai là trong sạch trừ phi là không điều tra còn không thì đều phải bước lên đài xử trảm.
Nhìn thấy một hàng quan lại bị trói đưa ra ngay đến, Đường Nguyên cũng phải kinh hãi. Vị Thần tài thiên hạ này nói ra một câu xuất phát từ đáy lòng:
- Ta phát hiện ra một chuyện, đế quốc Thiên Hương của chính ta, phàm là những quan chức từ huyện nhai trở lên,thì để bọn họ xếp thành một hàng, sau đó nhắm mắt lại vung đao chém một lượt. Giết hết một vạn người thì tối đa chỉ có một hia người vô tội.
- Nhưng nếu là cách một người giết một người thì chắc chắn khôn có ai….
Đối với những lời này, Quân Khương Lâm cũng cho là đúng cho nên một lần nữa ra chỉ thị: Phải nghiêm hơn nữa, phải nặng hơn nữa.
Tại đô thành Thiên Hương ngay lúc long trời lở đất thì Quân Khương Lâm dẫn Mai Tuyết Yên từ biệt Đường Nguyên. Lúc sắp đi, Đường mập hai mắt đẫm lệ, không ngờ lại có thể khóc lên.
Trong lúc hoảng hốt, Quân Khương Lâm cùng mấy người đi vào đường hữu tình, nhìn thấy tấm bia mộ lớn đó, Quân Khương Lâm thở dài.
Dường như trước mắt lại hiện ra cảnh tượng đêm đó, đêm tuyết hoa bay, Mộ Dung Tú Tú chết thảm, Dạ Cô Hàn tự tử.
- Thà phụ trời xanh chẳng phụ nàng….
Quân Khương Lâm lặng lẽ nói:
- Dạ Cô Hàn, Mộ Dung Tú Tú, nguyện cho phu thê hai người có thể yên nghỉ suối vàng, Linh Mộng ở phủ Tà Quân rất tốt, các người cứ yên tâm.
Tùng bách lay động, vi vu trong gió.
Quân Khương Lâm cúi người vái một lạy, cái lạy này là vì Dạ Cô Hàn mà cũng là vì Mộ Dung Tú Tú.
Dạ Cô Hàn, sức mạnh của huyền công cũng không phải cao nhưng sự si tình của hắn cũng đủ làm cảm động đất trời. Chỉ là sự chân tình này đã khiến bất cứ người nào trên thế gian cũng phải khom lưng cúi đầu.
Người có tình qua lại, đến bái tế nườm nượp không dứt.
Điều này đã trở thành một tượng trưng của đô thành Thiên Hương.
Bởi tòa lăng mộ này là do chính tay Quân Khương Lâm dựng lên, hơn nữa chỉ trong vòng một đêm, một tay tạo dựng. Đây thực là một kỳ tích tuyệt đối.
Không ít người lén nhìn bốn người phong thần tuấn tú một nam ba nữ này, đều có cảm giác bốn người này khí chất cao quý, không giống với phong thái người bình thường. Chính là khí chất phi phàm cao quý ung dung khiến không một ai dám có ý nghĩ mạo pham.
Có người nhìn thấy Quân Khương Lâm lại cảm thấy rất quen, lại không dám đến nhận. Chỉ là cau mày nhìn trộm một lượt, thầm xác định…