Quân Lâm Binh Vương

Chương 139

Chương 139

Dạ Cô Hàn thở dài một tiếng, vẻ mặt lại khôi phục vẻ lạnh băng cao ngạo, đứng ở một bên nói:

-Tiểu Mộng nhi, Dạ thúc thúc phải đi trước. Con cũng sớm hồi cung đi thôi. Hoàng Thành thủ bị quân cũng đã tới rồi.

Ở phía xa, vó ngựa như sấm ngày càng gần. Linh Mộng công chúa nhìn Dạ Cô Hàn chờ đợi nói:

– Dạ thúc thúc, người lúc nào lại đến thăm Mộng Nhi?

Mộng Nhi ngốc, kỳ thật Dạ thúc thúc vẫn ở bên cạnh con, trong tâm Dạ Cô Hàn hết sức đau khổ, thở dài ôn nhu nói:

– Ta sẽ đến thăm tiểu Mộng nhi. Lúc trước có một tên sát thủ đào tẩu, tất sẽ có hậu hoạn, tiểu Mộng Nhi trong thời gian tới phải cẩn thận.

Linh Mộng công chúa cúi đầu dạ một tiếng, vẻ mặt hết sức lưu luyến. Tiếng vó ngựa đã đến đầu phố, Dạ Cô Hàn cất mình bay lên, giữa không trung đột nhiên thay đổi phương hướng “di” một tiếng, bay tới phía Quân lâm, ánh mắt đảo qua một vòng thấy được tên sát thủ ngã trên người Quân lâm, ở cổ họng có một thanh phi đao, không khỏi cảm thấy cảm kích: “nguyên lai vị tiền bối đã thay ta lo liệu hậu hoạn, thật sự hổ thẹn”. Thân mình không dừng lại, bay lên mái hiên, lam quang lóe lên trong phút chốc đã vô ảnh vô tung.

Ở đầu phố, một con ngựa chạy nhanh vào, một thanh niên mang quan phục vội vàng chạy tới, thấy Linh Mộng công chúa bình yên đứng ở nơi đó, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hành lễ nói:

– Công chúa điện hạ, điện hạ không sao chứ ạ?

Ngữ khí khẩn thiết không thể nghi ngờ.

Linh Mộng công chúa nhìn gã có chút mờ mịt, xoay người, đem hai thanh phi đao lúc trước cầm trong tay, tinh tế quan sát, phi đao màu bạc như cánh ve, khéo léo lả lướt, đường cong tinh tế, Linh Mộng công chúa vừa nhìn đã thích. Gương mặt ngọc không khỏi có chút kích động: “đây chính là thần binh lợi khí của vị cao nhân khiến Dạ thúc thúc cũng cảm thấy mặc cảm a”. Đúng là thanh đao rất đáng yêu!

– Đao … này?

Thanh niên kia hồi hộp hỏi:

– Hung khí như thế, công chúa nên cẩn thận.

– Nếu không phải là do phi đao này của tiền bối cao nhân, bổn cung đã sớm chết trong tay thích khách rồi! Làm sao còn có thể đứng đây chờ các ngươi tới cứu?

Sự tồn tại của Dạ Cô Hàn tự nhiên không thể để cho người ngoài biết được. Linh Mộng công chúa nhìn hắn, nụ cười trên mặt hiện lên cùng một tia mệt mỏi và thương cảm. Trước kia rời cung, tối thiểu phải có một vị ngọc phẩm cao thủ ở bên, đây chính là phụ hoàng đích thân an bài cho mình, vì sao lần này lại bị phái ra ngoài làm việc? Mà đội kim phẩm cao thủ tinh nhuệ cũng bị điều động đi, lại đúng lúc mình xuất cung gặp thích khách. Tất cả chuyện này nói lên điều gì không cần nói cũng biết. Linh Mộng công chúa thông minh tuyệt đỉnh, trong lòng đã sớm hiểu rõ, nhưng nàng lại cố gắng không chế được bản thân không thèm nghĩ nữa, thật sự không muốn nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, bởi vì kết quả như vậy thật sự làm nàng rất đau lòng. Nội tâm hết sức đau xót.

Các ngươi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thì thôi, vì cái gì lại phải coi ta như một công cụ tranh đoạt? Một ngôi vị hoàng đế thật sự quý giá như thế sao? Chẳng lẽ, ta ở trong mắt các ngươi chỉ có thể là công cụ dùng để giá họa cho người khác sao? Tuy rằng không phải là một dạ sinh ra nhưng thủy chung cũng cùng một phụ thân, cũng là máu mủ tình thâm. Vì cái gì? Vì cái gì? Chẳng lẽ muốn ngôi hoàng đế phải bất nhận thân tình sao?

Cảm thụ được hai thanh phi đao trên da thịt mình phát ra hơi thở lạnh lẽo nhưng lại làm cho Linh Mộng công chúa cảm thấy ấm áp và an toàn. Vị thiên huyền cao thủ thần bí cứu tính mạng mình mà mình lại xúc phạm, lão nhân gia cũng không trách tội, chỉ nói về tính tình rộng rãi này đã khiến cho Linh Mộng công chúa nghĩ tới không nguôi. Dạ Cô Hàn tuy rằng biết vị thần bí cao thủ này không chỉ là thiên huyền tu vi nhưng Linh Mộng lại không biết, nàng chỉ thấy lam sắc như biển giữa thiên không.

Bình Luận (0)
Comment