Quân Lâm Binh Vương

Chương 188

Chương 188

Quân Khương Lâm cười lạnh, nhưng không mở miệng nói gì.

Quân lão gia tử đồng thời cười khổ lắc đầu.

– Nhưng sói cuối cùng vẫn là sói, vĩnh viễn cũng không thể biến thành hổ, càng sẽ không hóa thành rồng! Cho dù là vua sói đi nữa, cái mà nó theo đuổi vẫn chỉ là cách của sói. Ngược lại, chỉ có Bệ hạ hiểu rõ rằng không có chọn lựa nào tốt hơn, chỉ có thể một lần nữa tiếp tục bức bách, tiếp tục áp chế, nhưng lại tiếp tục uy nhiếp, tiếp tục thuần phục, dạy dỗ.

– Các lão hồ ly của các gia tộc đương nhiên cũng thấy được điểm này, vì nghĩ cho gia tộc của mình, vô luận thế nào thì cũng không dễ dàng nhúng tay vào chuyện tranh đấu giữa các hoàng tử. Nhưng trong mỗi gia tộc, cũng có người rất thân cận với một vị hoàng tử nào đó. Vô hình trung lại bảo trì một phần cân bằng!

– Trước mắt hoàn toàn không có dính dáng tới ba vị hoàng tử: một là Quân gia chúng ta, hai là Độc Cô gia, ba là Lý gia.

Nhìn thì có vẻ như Quân lão gia tử nói mơ mơ hồ hồ không có liên quan xíu nào đến lời bàn luận của Quân Khương Lâm, giống như tự nói cho mình nghe, cũng giống như nói chuyện với Quân Khương Lâm. Nói tới đây, cưối cùng hạ kết luận:

– Bởi vậy, cháu muốn làm cái gì, chỉ cần bản thân cháu tự mình hiểu, đừng quậy quá mức, gia gia sẽ phối hợp, cứ phóng tay mà làm đi.

Nói xong, Quân lão gia tử đứng dậy, dáng vẻ mệt mỏi.

– Tới lúc này, gia gia có muốn không nhận là mình đã già cũng không được rồi, chỉ có thể ở một bên mà nhìn thôi. Thân thể của tam thúc của cháu… ài… tàn tật, Quân gia, chỉ có thể trông cậy vào cháu thôi. Cuối cùng ra thế nào, chỉ cần cháu trong lòng đã có kế hoạch, không khiến cho Quân gia vạn khiếp bất phục, là tốt rồi!

Quân Khương Lâm mắt lóe sáng, hắn nhạy cảm nắm bắt được ý nghĩa của câu nói sau cùng của Quân lão gia tử: “Cứ phóng tay mà làm đi.” Câu nói này có nhiều ý vị sâu xa a.

Hèn gì trước hết phân tích một hồi tình thế ở kinh thành, thì ra câu nói này mới là chuyện chính a. Có nghĩa là cháu muốn làm gì thì cứ làm, Quân gia sẽ là hậu thuẫn cho cháu, nhưng tuyệt sẽ không tham dự. Nhung nếu như có ngày xảu ra chuyện thì ta đây vẫn sẽ phụ trách ra ngoài “vớt” cháu lên…

Bất quá, lúc nói tới tàn tật của của tam thúc, vì sao lại ngừng một chút? Vấn đề này liền lập tức được làm rõ…

Quân Chiến Thiên trong mắt ánh lên sự hài lòng, nhìn cháu nội nói.

– Về chuyện chân của tam thúc của cháu, nếu như cháu thật sự có phương pháp, thì hãy nắm chắc thời gian này đi. Bất luận kết quả cuối cùng ra sao, nên làm ngay chứ đừng kéo dài. Còn kéo dài thêm nữa, khoan nói tam thúc của cháu sốt ruột, sợ là có người còn sốt ruột hơn kìa.

Nói xong, lão gia tử trừng mắt, giáo huấn.

– Hừ hừ, hai chú cháu nhà ngươi, có phải cho rằng ta đã hồ đồ rồi hay sao? Ngươi là cháu nội của ta, hắn là con trait ta, nơi đây là đại viên của Quân gia! Không ngờ lại muốn cấu kết với nhau che mắt ta? Giấu được sao chứ? Thật nực cười!

– À!

Quan Khương Lâm hơi ngượng ngập, vuốt vuốt mũi, giải thích:

– Cháu chỉ là không muốn vạn nhất nếu như không thành, lão gia người lại thất vọng thì không hay.

– Ta đối với chuyện này sớm đã không ôm bao nhiêu hy vọng rồi!

Bình Luận (0)
Comment