Quân Lâm Binh Vương

Chương 209

Chương 209

Mạnh, Lý hai người liên thủ với nhau dựa vào uy danh của hai đại thế gia sớm đã kêu một cái giá trên trời có thể hù dọa người mua. Để mua được bảo vật, hai người đã chuẩn bị đầy đủ! Nhưng lại chẳng nghĩ đến ở đây đúng lúc mấu chôt lại mọc ra cái tên mập mạp đáng ghét, hơn nữa lại còn là tử địch.

Không chỉ như vậy, còn có một thần niệm vô cùng cường đại Quân Khương Lâm đã phát hiện ý đồ của bọn chúng từ sớm. Chỉ có điều bọn chúng lại không hề biết!

Mà ở trên đài với kinh nghiệm của một người phụ trách đấu giá nhiều năm cũng bị lời nói ngang trời của tên mập Đường Nguyên làm cho hoảng sợ.

Thật lâu sau, ở phòng bên cạnh truyền ra tiếng nghiến răng nghiến lợi

– Ta ra một trăm hai mươi vạn lượng!

Hai người Lý Chân không thể không kiên trì tăng giá, nhưng hai người mang nhiều bạc cũng ko đủ, một trăm hai mươi vạn lượng bạc này vẫn còn trong dự toán của chúng. Nhưng việc ngay lập tức tăng thêm hai mươi vạn lượng bạc cũng không dọa được Đường mập.

Lời của hai người còn chưa kịp dứt, Đường Nguyên đã đứng lên xé cổ họng mà kêu:

– Hù ta à! Hai trăm vạn lượng!

Mập mạp kêu lên một cách nhẹ nhàng vui sướng, chỉ cần nói suông làm tăng giá chứ ko dùng bạc thực, để cho mấy tên mà mình ghét còn phải rơi máu nhiều nhiều một chút thật sự là rất thích nha!

Ở phòng bên Lý Chấn cùng Mạnh Hải Châu tức đến hộc cả máu.

Lần này Lý Du Nhiên phát xuống ngân lượng tổng cộng chỉ có hai trăm vạn lượng, hai người tưởng rằng kiếm được khá nhiều chỗ tốt. Dù sao Ngọc san hô mặc dù quý hiếm, nhưng giá quy định cũng chỉ có mười vạn lượng, nhiều lắm là năm mươi vạn lượng đã là cực hạn, hai trăm vạn lượng tuyệt đối là nhiều chứ không ít! Hai người thậm chí lo lắng ko biết làm thế nào để số bạc còn thừa đó chui vào túi của mình, để bù vào tổn thất lần trước, nhưng ko ngờ tới nửa đường bị Đường mập làm rối, mới kêu một lần giá, giá cả đã lên tới tận trời, nếu mà lại hô tiếp nữa số bạc còn lại sẽ là dó chính mình bỏ ra.

Còn về phần trở về mà tìm Lý Du Nhiên chi trả ….ngay đến cả nghĩ hai người cũng ko dám nghĩ!

– Hai trăm bốn mươi vạn lượng!

Đây là giọng nói mà Lý Chấn nghe được ở phòng kế bên, vị công tử của thái sư phủ tức sùi bọt mép, khuôn mặt từ màu lục chuyển qua màu lam, đã có xu hướng chuyển qua màu tím.

– Đường Nguyên, ngươi thật sự muốn có Ngọc san hô sao? Đồ chơi này dối với ngươi hoàn toàn vô dụng!

– Mồm thối quá! Làm sao ngươi biết đồ chơi này vô dụng với lão tử, ngươi nói những lời này làm cái rắm gì! Ngươi cho là mình đẹp lắm à?

Đường Nguyên hừ một tiếng, cả người lắc lư, ngay cả chiếc ghế ngồi cũng lay động hai cái, hét lớn:

– Ba trăm vạn lượng!

Phòng bên nghe rõ tiếng thở hồng hộc thậm chí còn nghe được cả tiếng chiếc ghế bị kéo mạnh ra, mặc dù phòng được cách âm khá tốt!

Tiếng Mạnh Hải Châu vang lên có chút run:

– Ba trăm năm mươi vạn lượng!

Cũng ko biết do bị khó thở hay bị sao nữa.

Bên này tiếng hô mới lên, lập tức nghe thấy tiếng chiếc ghế bị đẩy ra rồi tiếng chân người đi đến cửa gian phòng của Đường Nguyên:

– Đường mập, sự việc lần trước người đã làm ta mất hai trăm vạn lượng, vượt xa tổn thất của ngươi, ngươi còn muốn thế nào? Nên biết làm người ko thể tuyệt tình quá, nên lưu lại một đường để ngày sau còn gặp lại!

Bình Luận (0)
Comment