Quân Lâm Binh Vương

Chương 212

Chương 212

Những lời này nói không nhỏ, bọn Lý Chấn đương nhiên nghe được, tự nhiên cảm giác buồn bực giảm đi không ít, hóa ra là do lão Đường bắt buộc, chả trách thằng Đường mập lại bệnh đến thế. Tưởng tượng thế, lại cảm thấy có chút đắc ý.

Không nghĩ được huynh đệ chúng ta lại vô tình đánh bại dược Đường lão gia? Thật sự là …… thích nha!( hai thằng ngu, bị nó lừa còn thấy thích:61:smile:

Quân Khương Lâm khóe miệng hơi nhếch lên, biến sắc, vẻ khinh thường nói:

– Không phải là pho san hô thôi sao? Hai người các ngươi còn phải tranh nhau! Cái loại này, nhà ta đầy, đâu có thiếu!

– Cái gì?

Lý Chấn tức đỏ mặt, hét:

– Quân Khương Lâm, mặt ngươi dày vừa thôi! Quân gia nhà các ngươi nghèo kiết xác, có thể có đồ tốt thế này sao? Lại còn có nhiều? Chém gió nó cũng vừa phải thôi chứ!

Quân Khương Lâm tự dưng nhảy dựng lên, mặt đỏ tía tai nói:

– Lý Chấn, ngươi có ý gì? San hô này, bệ hạ từng ban cho ông nội ta vài cục mà cục nào cũng lớn hơn hạt san hô của ngươi! Lầm bà lầm bầm, nói gì mà lắm thế!

Lý Chấn ha hả cười, nói:

– Thật là buồn cười, Quân Khương Lâm, ngươi không biết gì sao? Đây là ngọc san hô! Là Ngọc san hô đấy, biết chưa? Dốt nát đến đáng thương, mặc kệ ngươi vậy!

– Nhà của ta cũng có ngọc san hô, lớn như thế này này…!

Quân Khương Lâm khoa chân múa tay,

– Đường mập cũng nhìn qua, ta còn lừa các ngươi sao.

Khoa chân múa tay một hồi, thấy không rõ ràng, Quân Khương Lâm tiến lên từng bước, múa loạn lên trước viên ngọc san hô trong tay Lý Chấn.

Hắn khoa tay múa chân một hồi, làm ra vẻ lớn gấp đôi cục ngọc san hô trong tay Lý Chấn, cuối cùng xùy một tiếng, tỏ vẻ coi thường nói:

– Thứ của nhà ta đỏ bừng, tốt hơn của ngươi nhiều!

Nhưng trong lòng hắn khẽ động, Quân Khương Lâm âm thầm vận động Khai Thiên Tạo Hóa công, đột nhiên cảm giác được một luồng khí rất nhỏ bên trong ngọc san hô, hơn nữa Huyền khí bản thân khi gặp loại khí lưu này, rõ ràng là tăng lên!

Quả nhiên Ngọc san hô có tác dụng với Huyền khí! Quân Khương Lâm trong lòng hừ một tiếng, bất quá cỗ khí tức này cũng giống với linh khí trong Hồng Quân tháp của mình. Nghĩ vậy, Quân Khương Lâm cố ý dẫn đường cho cỗ khí lưu này tiến vào kinh mạch của mình, chuẩn bị rút củi đáy nồi, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, ý thức hải Hồng Quân tháp đột nhiên xoay tròn, linh khí trào ra như thủy triều, muốn trục luồng khí ngoại lai này ra!

Chẳng lẽ lại đuổi ra?

Mắt Quân Khương Lâm khẽ động.

Lúc này, Lý Chấn đã bị Quân Khương Lâm làm cho điên lên, thở hồng hộc xoát một tiếng xé tấm lụa đỏ ra, gầm rú nói:

– Ngươi nhìn đi! Đây là ngọc san hô! Là ngọc san hô! Cái ở nhà ngươi là Hồng san hô bình thường! Chỉ là cỏ rác! Ngươi thì biết cái gì!

Quân Khương Lâm cười ha ha:

– Mặc kệ là san hô gì, tính chất cũng như nhau! Lý Chấn, ngươi đúng là một thằng đần! Bỏ năm trăm vạn mua một thứ rác rưởi!

Bình Luận (0)
Comment