Quân Lâm Binh Vương

Chương 268

Chương 268

Độc Cô Hào tưởng hắn tranh rượu, bất mãn tung một cước, đem Độc Cô Tiền đá văng ra ngoài, sau đó bước nhanh tới múc rượu.

” Phanh!” Độc Cô Trùng trên đường đi lấy rượu cũng lảo đảo, cuối cùng nhịn không được ngã xuống.

“Phanh!”

“Phanh!”

“Phanh!”

“Phanh!”

“Phanh!”

Trên mặt đất, bảy người nằm la liệt.

Thật là không có biện pháp, rượu này thật sự quá mạnh mà, phỏng chừng ngay cả hiệu lực của mông hãn dược cũng không nhanh được như vậy!. Truyện Lịch Sử

Tuy nói tửu lượng là có cao có thấp, bất quá cũng phải tùy loại rượu, bảy tên mãnh nam huynh đệ này cơ hồ là cùng nhau ngã xuống một lúc.

Quân đại thiếu gia lần này đem ra vốn là liệt tửu, mà rượu này chính là nước đầu, quả thực không khác gì cồn, bảy tên này tuy rằng tửu lượng bất phàm, nhưng có thể trụ tới lúc này mới gục cũng gọi là kinh khủng, giống như một người từ nhỏ tới lớn chỉ uống bia, đột nhiên uống một chén rượu xái (rượu nước thứ hai, nồng độ khoảng 60,70%). Vừa vào miệng thì không sao, thậm chí còn có thể tu hết trong một hơi, nhưng một khi rượu đã bắt đầu ngấm vào, đã đi vào túy mộng như thế này thì phỏng chừng một vài ngày sau cũng chưa thể tỉnh lại. Huống chi Độc Cô gia huynh đệ bảy người, người nào cũng uống ít nhất ba bốn bát to.

Trong chốc lát, từ tiểu viện của Quân Khương Lâm, tiếng ngáy vang ra như sấm. Tuy lần này phiền phức đã được giải quyết êm xuôi, nhưng Quân Khương Lâm cũng vô cùng bực mình. Nguyên nhân chính là do bảy huynh đệ này gây ra.”Muốn ngủ thì cứ ngủ đi, lại còn ngáy là sao? Nếu chỉ như vậy cũng được đi, ta nhịn, nhưng các ngươi không chỉ có ngáy không thôi, nào là nghiến răng, nào là huýt gió, cái kiểu chó nào cũng có… lại còn trầm bổng du dương, thay phiên nhau vang lên nữa chứ”. Trong khi Quân Khương Lâm đang phiền não suy nghĩ thì Độc Cô Anh, đang nằm phè trên mặt đất lại bắt đầu huýt gió.

Quân Khương Lâm bay lên tung một cước thẳng vào “thằng nhỏ” của hắn, oán hận mà chửi đổng:

– Kêu la cái chó gì!

Lúc đó tiếng huýt gió đột nhiên ngừng lại, Độc Cô Anh bị đá liền trở mình, ngửa mặt hướng lên trời, lẩm bẩm nói:

– Hảo tửu…

Lúc này, trên đầu tường sát vách của tiểu viện, Quản Thanh Hàn, một thân trường bào bạch sắc trắng như tuyết đứng nấp dưới một cành cây to đang giương to đôi mắt mà nhìn, thần sắc hiện ra vẻ không thể tin được.

Nàng có nhận được lời thông tri của Khả Nhi. Tuy nhiên, nàng vẫn tới.

Khi Độc Cô Gia huynh đệ bảy người đạp nát đại môn mà tiến đến, Quản Thanh Hàn đã rút trường kiếm ra, chỉ cần Độc Cô Anh huynh đệ mấy người làm cho Quân Khương Lâm bị thương hoặc muốn đem Quân Khương Lâm đi, Quản Thanh Hàn sẽ ra tay ngay lập tức. Dù nàng biết rõ là không địch lại, nàng cũng sẽ tận lực ra tay.

Tuy nàng từ trước tới giờ không vừa mắt với Quân Khương Lâm nhưng hắn dù sao cũng là đời thứ ba độc nhất của Quân gia, cũng chính là tiểu thúc tử (em chồng) của nàng, nàng dù thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn bị thương tổn. Thêm vào đó, dạo này hắn có vẻ giống “người” hơn trước….

Nhưng khi chứng kiến tất cả, Quản Thanh Hàn ngạc nhiên đến hai mắt mở to, trong ánh mắt thậm chí có vài phần bội phục khi nhìn thấy Quân Khương Lâm không có một chút run sợ lúc đám người này tiến tới. Trong trí nhớ của nàng, lúc này nếu Quân Khương Lâm sợ đến mức tè ra quần thì cũng không phải chuyện lạ, nhưng hôm nay hắn lại bình tĩnh một cách dị thường. Sau đó lại dùng kế lạt mềm buộc chặt, đem bảy huynh đệ của Độc Cô gia dẫn dắt vào bẫy, để cho bọn họ cảm thấy đang chiếm tiện nghi lớn lao, nhưng kì thực là đang bị lừa, sau đó tự chuốc mình say đến không còn biết gì… Tuy rằng bảy người này đều là ngu đến không thể ngu hơn, nhưng kết quả như thế, vẫn khiến Quản Thanh Hàn ngạc nhiên: “Tất cả mưu mẹo này đều do Quân Khương Lâm, một tên phá gia chi tử nhát như chuột bày ra sao?”

Nhè nhẹ thở dài, Quản Thanh Hàn cũng vô thanh vô tức tiêu thất.

Bình Luận (0)
Comment