Quân Lâm Binh Vương

Chương 277

"Gia gia hôm nay sao lại cao hứng vậy nhỉ? Chẳng lẽ là có chuyện vui?" Nhìn vẻ mặt Quân Chiến Thiên lão gia tử có chút hả hê cùng nét vui mừng khôn tả, Quân Khương Lâm không khỏi hỏi thầm một câu. 

Advertisement

"Khiến ta cười chết mất, cái lão vương bát đản kia, cũng không biết từ nơi nào kiếm được phương thuốc cổ truyền, nói là từ ngọc san hô dưới đáy biển có thể trị khỏi thương thế trong đan điền, đê cháu hắn bỏ ra một cái giá trên trời năm trăm linh hai vạn để mua về dùng luyện công, phụ công gì đó, kết quả ngươi đoán thế nào?" Quân lão gia cười đến nỗi híp con mắt lại, cả người run rẩy từng hồi. 

Advertisement

"Sao vậy ạ? Chẳng lẽ là hàng giả? Là một phế vật không dùng được?" Quân Khương Lâm thấy lão nói thế liền hỏi lại. 

Ừm, bây giờ lão gia tử muốn thổi phồng chuyện này lên, mà tam thúc ở bên cạnh cũng không nói gì. 

"Oa ha ha ha." Quân lão gia tử một tay vỗ bàn, một tay vỗ đùi, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra, nói: "Không, không phải là phế vậy, mà đúng là hàng thật, rất thật, dùng rất tốt! Ha ha. Kết quả, kết quả, mau đem rượu đến đây cho lão nhân gia, nếu không ta cười đến chết mất." Sau khi lão gia tử uống một ngụm rượu, liền thở ra một hơi nói tiếp: "Nghe nói là đang tới thời khắc mấu chốt, đan dược thần kỳ chữa thương ngọc san hô cư nhiên nổ mạnh một tiếng! Thật sự là quá tốt mà! Oa ha ha ha."

"Phì!" Quân Chiến Thiên đang uống một ngụm rượu, sau đó lại không nhịn được phun ra không còn một giọt. 

Tam thúc Quân Vô Tình ngồi đối diện càng ho kịch liệt. 

"Oa ha ha ha. Lý Thượng lão già kia, biến khéo thàng vụng, chớ nói là chữa thương cho đan điền, ngày hôm nay ngay cả kinh mạch cũng đều bị tổn thương thảm trọng, cơ hồ là đang hấp hối, cái này cũng đúng đúng thôi, thậm chí ngay cả người cháu mà lão thương yêu nhất thản nhiên đứng ngoài cũng bị tổn thương." Lão gia tử hơn một năm nay không có cười sảng khoái như vậy, thân thể ngửa lên ngửa xuống, ngã trái ngã phải, nói tiếp: "Nghe nói tên mặt trắng đó đã bị hủy đi dung nhan rồi, oa ha ha." 

Quân Khương Lâm bưng chén rượu lên, cứ thế trợn mắt há mồm mà nhìn. 

Ta, ta nguyên vốn chỉ muốn làm tiểu, tiểu nhân phá hư một một chút chuyện của bọn họ mà thôi, có trời đất chứng giám, lúc ấy ta thực sự không có nghĩ đến lại đạt được chiến thắng huy hoàng như vậy. Ta chỉ muốn phá hư ngọc san hô mà thôi, không có ý khác. 

Về phần thái sư Lý Thượng bởi vậy mà trọng thương, Lý Du Nhiên bởi vậy mà bị hủy dung, ta thật sự không có nghĩ tới a! Ta vô tội mà, mặc dù vậy ta còn muốn bọn họ trọng thương nặng hơn chút nữa mới hay. Cư nhiên chỉ tiện vung tay một cái đã tạo ra một cục diện tốt đẹp như thế, đúng là tạo hóa trêu người. 

"Vì việc này, cho nên hôm nay chúng ta sẽ uống say một phen!" 

Nâng chén! 

"Vâng, việc này quả thật là làm cho người ta sảng khoái, bất quá phụ thân, nếu thái sư Lý Thượng thật sự là như vậy thì thật là hay. 

Để thử xem, khi một mạng của Lý gia về trời, tâm lý bọn họ có phát sinh biến hóa gì hay không. 

Lý Thượng Minh là huyết thần vệ năm đó có thể hô mưa gọi gió cũng chỉ là nhất thời, tin tưởng cho dù ai cũng không dám khinh thường, mà đối với Lý gia lại càng trung thành. Nếu Lý Thượng thật sự không chết, những người này nhất định sẽ trả thù, mà đối tượng bọn họ trả thù mục tiêu đầu tiên nhất định là Quân gia chúng ta! Điểm này chúng ta nên đề phòng trước! Chi bằng sớm sắp xếp chuẩn Bị...ài..." Quân Vô Ý cười cười, tâm tình vẫn rất chấn định, chậm rãi nói. 

"Nói không sai." Quân lão gia tử dừng chén, nói tiếp: "Nếu lão thất phu đó thực sự không chết, mặc dù Lý gia sẽ không được như xưa, thế nhưng đám tử sĩ này một khi cắn trả cũng khiến kẻ khác đau đầu không ít. Cho dù không chết, cũng khiến thế cuộc đại loạn một hồi. Vô Tình, tuyệt đại bộ phận thực lực của Quân gia nhà ta hôm nay cũng đã ở trong tay con rồi, theo ý con, việc này chúng ta nên xử lý như thế nào mới thỏa đáng?" 

Quân Vô Ý nhăn mặt nhíu mày nói: "Nếu nói để ứng biến, thủy chung Lý thái sư vẫn là quan trọng nhấ...tLấy chuyện sinh tử của lão làm tiền đề, nếu như lão chống đỡ được qua đợt này, vậy hết thảy mọi bố trí đều uổng phí, đối sách tốt nhất là lấy bất biến ứng vạn biến, thu nạp thực lực trung kiên tụ cùng một chỗ, không cho đối phương cơ hội. Tin tưởng với thực lực Quân gia chúng ta sẽ không có vấn đề gì, con chỉ lo Trầm tướng quân bọn họ mấy năm nay đều theo chúng ta, cùng Lý gia kết oán không ít, vạn nhất chúng ta làm xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ xảy ra bất trắc!" 

Quân Khương Lâm cười cười nói: "Lời ấy của tam thúc nói đúng thật là lời nói của bậc lão thành, thế nhưng cũng không cần lo lắng quá. Năm đó chỉ một mình tướng quân cũng có thể chiến đấu với hơn trăm Thiết Huyết huệ sĩ! Cảm ứng đối với nguy hiểm tuyệt đối không thua bất cứ kẻ nào! Nếu không chẳng phải đã sớm chết trận rồi ư? Chỉ cần bọn họ nhân được tin này, sẽ có đối sách, bảo đảm bản thân được an toàn. Nếu mà ngay cả đối sách để giữ mình còn không có, vậy thì còn nói gì tới chuyện ra sa trường giết địch?"
Bình Luận (0)
Comment