Quân Lâm Binh Vương

Chương 282

"Đúng! Chính là nàng!" Mộ Tuyết Đồng gật đầu nói xong sờ tay vào ngực, lấy ra …. một gói nho nhỏ. 

Advertisement

"Nàng gửi gì cho ngươi? Vì sao ta không biết? Tại sao ngươi không nói sớm!" Tiêu Hàn đột nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn tay Mộ Tuyết Đồng, lập tức mắt đỏ đòng đoc. 

"Sao, ngươi nghĩ ta là loại người gì? Ngươi là thân phận gì? Nàng có thân phận gì? Chẳng nhẽ nàng làm việc gì cũng phải thông báo với ngươi sao?Thật tức cười " Mộ Tuyết Đồng khinh thường nhìn hắn. 

Advertisement

"Đưa cho ta!" Tiêu Hàn thân mình nhoáng lên xông về phía trước. Mộ Tuyết Đồng nhanh như chớp cho bao vào người. Cả hai đều hô một tiếng rồi biến thành hai hình bóng mờ sương, màu lam huyền khí xuất hiện quanh hai người. Quyền cước giao nhau làm khí kình không ngừng xé gió vang ra, kình phong lan tới sắc như dao cắt. 

Tốc độ kinh người cho dù là công lực của Quân Vô Ý đã đạt đến Thiên Huyền cảnh giới mới miễn cưỡng có thể nhìn ra hai người. Đó là nói thực lực của Quân Vô Ý vượt xa hơn hai người. Quân Vô Ý mười năm khổ tu lại vừa khéo thu được dược lực của Phần Kinh Hà năm trăm năm. Tu vi huyền khí so với hai người còn cao hơn mà vẫn không phát giác ra được động tác của hai người. Nguyên do là vì mới đạt được tu vi Thiên Huyền cảnh giới, nên cần có một thời gian để củng cố tu vi! 

Nói tới Quân Khương Lâm vốn thực lực đã vượt qua trình độ của hai người, công lực hắn thì ngay cả khi ở xa cũng có nhãn lực thấy rõ được ai cao ai thấp. Tiêu Hàn mặc dù đã luyện đến Thiên Huyền cảnh giới nhưng thực lực lại thua kém Mộ Tuyết Đồng không chỉ một bậc. Nếu không phài Mộ Tuyết Đồng trong bụng còn cố kỵ không dám ra sát chiêu thì tính mạng Tiêu Hàn đã xong rồi. 

Dù vậy. 

"Bịch!" Tiêu Hàn thê lương thét dài búng người bay lên, vọt bay ra ngoài miệng thổ huyết. Cơ thể lượn ra xa biến mất sau cánh cửa, tiếng quát phẫn nộ xé gió từ xa vọng lại:"Mộ Tuyết Đồng! Chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, nhất định ta sẽ trở lại! Quân Vô Ý, ta nhất định sẽ giết ngươi!" 

Khói bụi tiêu biến, Mộ Tuyết Đồng mặt mày trắng bệch đứng yên lặng ngay tại chỗ. Hai mắt nhìn về phía Quân Khương Lâm đột nhiên cười nói:"Không nghĩ, cháu ngươi thật không đơn giản. Nếu không phải một kích vừa xong khiến hắn chịu thụ thương làm Tiêu Hàn tổn thất hai thành chiến lực, thì ta đã không thể thắng hắn dễ dàng như thế. Nếu không thấy tận mắt thì không thể tin tên tiểu quỷ đó đã đạt đến trình độ này. Lại có thể đả thương một Thiên Huyền cường giả chính cống!" 

Quân Khương Lâm mỉm cười nói: "Tin tưởng nam nhân kia chỉ cần là bị thương ở nơi đó thì cũng không chỉ giảm đi hai thành chiến lực. Vừa rồi là may mắn đụng phải một chút mà thôi. Với sự chênh lệch thực lực giữa ta và hắn thì đúng ra không thể xuất hiện cục diện này. Một thân Cửu phẩm lại chết vì con kiến, nhưng nếu con kiến lại là kiến có độc thì sẽ thế nào?" 

Mộ Tuyết Đồng nở nụ cười:"Đạo lý là như vậy. Vừa rồi ta và hắn quần nhau lâu như vậy mà trước sau không đụng được tới hắn. Hai chúng ta đấu với nhau hơn mười năm nhưng một lần cũng không chạm được vào người. Ngược lại ngươi ngay lần đầu gặp mặt liền đụng qua? Cái này liệu có phải là may mắn?" 

Quân Khương Lâm ha hả cười nói:"Đây là bởi vì, hắn không xem thường ngươi mà dè chừng. Nhưng hắn lại không tin con kiến hôi có thể đả thương hắn" 

Mộ Tuyết Đồng nhìn hắn thật kĩ rồi trịnh trọng nói:"Hừ! Quả thật như thế. Có điều hiện tại ta đã biết là con kiến hội có thực lực đáng sợ, cho nên ta quyết không xem thường ngươi!" 

Quân Khương Lâm lại ha hả cười từ chối ý kiến đó:"Oái! Tiền bối. Tam Thúc chờ đến sốt ruột rồi." 

Mộ Tuyết Đồng ha ha cười lấy từ trong người ra một gói nhỏ đưa đến trước mặt Quân Vô Ý. 

Quân Vô ý toàn thân hơi run rẩy, hai tay nắm chặt tay cầm xe lăn. "Rắc" một tiếng chiếc xe lăn tinh chế từ gỗ tử đàn cực phẩm xuất hiện vết rạn. Hồi lâu sau lão mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận gói nhỏ. Giống như là tiếp nhận món châu báu vạn cân giá trị liên thành thực cẩn thận. 

Chăm chú nhìn Quân Vô Ý, Mộ Tuyết Đồng cúi đầu thả từng từ:"... Tiểu thư luôn chờ ngươi!" 

Quân Vô Ý bỗng nhiên ngẩng đầu:"Cái gì? Chẳng lẽ nàng … " 

Mộ Tuyết Đồng gật đầu thật mạnh: "Tiểu thư lấy cái chết để kháng cự cho đến hiện giờ!" 

Quân Vô Ý một trận kích động. Đôi mắt hổ có chút long lanh, tay run rẩy chậm rãi mở gói nhỏ, động tác mở ra thực từ từ cẩn thận như sợ làm rối loạn các nếp gấp. 

Gói nhở chậm rãi được mở ra, trong đó là một cái khăn tay. Trên khăn tay lẳng lặng nằm yên một lon tóc xanh.
Bình Luận (0)
Comment