Quân Lâm Binh Vương

Chương 313

"Đây là sư phụ của ta, là đại học sĩ ở Hoằng Văn quán, tên là Phương Bác Văn tiên sinh. 

Thái độ khiêm nhường của nhị hoàng tử như vậy khiến Phương Bác Văn cực kì khoái chí, lão vuốt râu mép nhìn Quân Khương Lâm ha ha cười nói: "Lão phu cũng chỉ là người vứt đi mà thôi, sao so được với đám thanh niên tuổi trẻ tài cao các ngươi." 

"Chào đại học sĩ." Quân Khương Lâm nhìn lão đầu này, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác. Lão già này già mà tâm không già nha, thế nào mà lại nói là vứt đi, thần ngưng khí đủ, tinh khí nội liễm, người như vậy, cư nhiên là sư phụ của nhị hoàng tử sao? Là người của Hoằng Văn quán? Có lai lịch nha! 

Advertisement

"Vị này là Lưu Tư Bác, Lưu đại nhân, Lưu đại nhân văn võ toàn tài, chính là một nhân tài hiếm có của bổn triều đó." Nhị hoàng tử mỉm cười nói. 

Quân Khương Lâm nhìn từ trên xuống dưới người này, vị này ngay đó làm hại mình lõa lồ mà chạy đây mà, còn thiếu chút nữa làm mình lộ hàng nha. Hắn nhìn kĩ vị Lưu đại nhân này, thần sắc có chút bông đùa, hỏi: "Lưu đại nhân đi đứng có chút không giống người thường nha, hic hic, tư thế hiên ngang cao vút, hai chân mở rộng thật sự là một nam nhi táo bạo dứt khoát nha." 

Advertisement

Không nghĩ tới câu đầu tiên Quân Khương Lâm nói lại động vào vết sẹo của mình, Lưu Tư Bác nhất thời đỏ bừng mặt, bộ dạng lúc này của hắn hai chân xòe rộng, dường như e sợ thằng nhỏ bị thương vậy, đương nhiên tư thế này không giống với người thường rồi. 

"Quân tam thiếu gia cũng không giống người thường nha, so với người khác thì anh tuấn hơn nhiều lắm." Lưu Tư Bác ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng lại chửi rủa Quân Khương Lâm không thôi. 

"Vậy mà ngài cũng nhìn ra, ta cũng đang rất là buồn bực đây, tại sao mình lại đẹp trai như vậy chứ? Thật là đẹp trai đến độ trời đất phải ghen tị nha! Đẹp trai khiến người ta phải ghen ghét! Quả là tri kỉ, tri kỉ nha! Vì một lời nói này của ngài, hôm nay ta xin mời rượu ngài!" Quân Khương Lâm đắc ý vuốt tóc, lắc đầu làm dáng. Đối với lời châm chọc của Lưu Tư Bác hắn mặt dày coi như là lời tán thưởng. 

Mọi người trầm ngâm không nói gì. Chưa từng thấy người nào tự sướng như tên này a. Lưu đại nhân lại càng buồn bực, quỷ mới thèm làm tri âm, tri kỷ của ngươi! 

"Quân tan thiếu gia quả là danh bất hư truyền, nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, đến khi gặp mặt rồi lại thấy càng nổi tiếng hơn lời đồn đại nhiều! Bội phục bội phục, ha ha, kẻ hèn này xin được giới thiệu, ta là Thành Đức Thao." Thấy ánh mắt Quân Khương Lâm nhìn về phía mình, Thành đại công tử miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, kiêu ngạo nói, chỉ chắp tay lấy lệ, cũng chêm vào mấy câu đả kích Quân đại thiếu gia. 

"Thành Đức Thao? Chưa từng nghe nói qua." Quân Khương Lâm tiến tới trực tiếp vỗ lên gáy hắn một cái. Tên này rất điêu nha, ngay từ đầu đã nhìn bổn công tử bằng ánh mắt sắc như dao, như muốn đâm lão tử vậy, tưởng lão tử nghe không hiểu hả, tên hỗn đản ngươi còn kém lắm!

Thành Đức Thao bị câu nói của Quân đại thiếu gia làm cho tức giận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch. Nước da hắn vốn đã trắng bởi vậy càng giống như vôi. 

- Ha ha, tam thiếu à, đây là thiếu chủ của Thành thị gia tộc. Quân công tử không nhớ cũng có gì là lạ. 

Từ khi Quân Khương Lâm đ ến, Phương Bác Văn chưa hề rời mắt khỏi khỏi hắn, đối với từng cử chỉ, từng hành động, từng câu nói đều quan sát rất kỹ lưỡng. 

- Thành Đức Thao, là ai? 

Quân Khương Lâm lé mắt nhìn hắn: 

- Thành gia hả? 

Toàn thân Thành Đức Thao run lên vì giận dữ, cắn chặt răng mà nói: 

- Quân công tử, vốn nghe danh Quan gia nổi tiếng đã lâu, uy danh của lệnh tôn như sấm rền bên tại. Hôm nay gặp mặt, Quân công tử quả nhiên là có phong cách quý phái. 

Những lời này của Thành Đức Thao rất xảo quyệt, rõ ràng là có ý chế giễu Quân Khương Lâm từ nhỏ đã không có cha, không có lấy nữa điểm giáo dục. 

Mọi người nghe vậy đều hoảng hồn, những lời này không chỉ xúc phạm Quân đại thiếu gia mà còn đụng chạm đến toàn bộ Quân gia nữa. Trong nháy mắt mồ hôi của Nhị hoàng tử đã rơi lộp độp như hạt mưa rào, mẹ nó chứ cái tên Thành đại công tử này đúng là yêu tinh đi gây rối, chỉ cần một câu nói đã đẩy Quân gia về phía đối lập. Trong lòng hắn lầm ràm cầu thần bái phật, các ngài hãy hát bài nối vòng tay lớn khiến cho tên công tử bột Quân Khương Lâm này có nghe mà đừng hiểu ý ẩn của câu nói đó. 

Nhưng tiếc một điều, chư vị thần phật hôm nay đi chơi hết nên không có nghe lời cầu khấn của Nhị hoàng tử. 

Quân đại sát thủ làm sao mà không hiểu được cơ chứ, hắn khẽ khịt mũi, nói: 

- Hoá ra là thiếu chủ của Thành gia, thất kính, thất kính! Vừa rồi có chút thất lễ, hôm nay lần đầu gặp nhau, trước hết hãy thăm hỏi nhau một chút mới phải lễ. Ờ, Thành Đức Thao con mẹ ngươi khoẻ chứ??? 

Quân Khương Lâm dằn giọng nhả từng chữ thật dài và rõ. 

Cái này thật là… so với việc chỉ thằng hói đầu mà chửi hoà thượng thì cũng chả khác là mấy. 

Thế này thì giống như con mẹ hàng tôm hàng cá chanh chua cong cớn lại còn ân cần hỏi thăm lệnh đường của người ta nữa chứ. 

Làm người sao lại vô sỉ đến thế được nhỉ? 

Cái được gọi là phong thái của đệ nhất công tử bột của Thiên Hương thành, đến hôm nay mọi người mới được mở rộng tầm mắt. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy, quả thật chính xác à. 

Thành Đức Thao giận đến nỗi tay chân run lẩy bẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lúc trắng đứng lên đối mặt với Quân Khương Lâm. Ai ngờ tên công tử bột này xuất thân cao quý mà chả khác gì một tên lưu manh, tính cách y hệt như một tên du côn, nên cái cao ngạo là đệ tử thế gia của hắn thành ra không có đất dụng võ. Huống chi, tuy gia thế của Thành Đức Thao không nhỏ, cũng có thể được xem là cường hào một phương nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một huyền khi thế gia trên giang hồ mà thôi. So với vị thế rực rỡ của Quân gia trên trường chính trị và quân đội thì đúng là không đáng để nhắc tới. 

Cũng may là đám người của Nhị hoàng tử căn bản là không để lời thề hùng hồn tiêu diệt Quân gia của Thành đại công tử trong lòng. Éch ngồi đáy giếng, thì cũng chỉ biết miệng giếng mà thôi làm sao biết được thế nào là trời cao đất dày. 

Nói cách khác, cho dù Quân Khương Lâm vẫn quần là áo lụa, vẫn phá phách thì cái thứ Thành Đức Thao, Thành đại công tử nhà ngươi căn bản cũng không đủ tư cách để nói chuyện. Lại còn dám đụng chạm đến tổ tiên Quân gia, kiểu này dễ dẫn đến hoạ diệt tộc như chơi, tất cả cũng là do Thành đại công tử xưa nay quá kiêu ngạo, không suy nghĩ mà cứ buột miệng thốt ra.
Bình Luận (0)
Comment