Quân Lâm Binh Vương

Chương 332

- Ai bảo ngài nói đến chỗ mấu chốt lại tự nhiên dừng lại? Làm người ta tò mò! 

Tiểu công chúa bất mãn chu cái môi lên, rồi lại làm nũng nói: 

- Tam công công, ngài nhanh kể tiếp một chút đi, vị Quân gia kia, vị Quân Vô Ý đó, sau đó rốt cuộc như thế nào, còn cả đại tỷ nữa, chuyện tình hai người bọn họ thật sự cảm động lòng người a. 

Tam trưởng lão trong lòng r3n rỉ một tiếng, chuyện này ở Ngân thành chính là chuyện cấm kị, ai cũng không dám tùy tiện bàn luận, bản thân lão đêm qua đã nói đến vã bọt mép. Lại bị tiểu ma nữ này làm cho không còn cách nào khác, trong lúc choáng váng đầu óc mà sơ ý nói ra hai câu, chỉ là hai câu như vậy mà từ đó về sau tiểu ma nữ liền đeo dính lấy chuyện này, cứ thế lải nhải truy vấn cho đến hiện tại. 

"Có để cho người ta sống không?" lão đầu có điểm muốn khóc, thẳng từ đêm qua cho tới buổi tối hôm nay, này đã là mười lăm mười sáu canh giờ rồi a. 

- Lão lục! Ngươi qua đây kể chuyện cho tiểu công chúa, lão phu với ngươi đổi chỗ một chút, coi như ca ca thiếu ngươi một cái nhân tình! 

Tam trưởng lão không còn cách nào khác, đưa ra yêu cầu đổi vị trí. 

- Được, nhớ kỹ đó, ngươi thiếu lão phu một cái ân tình lớn, lại nói đêm hôm đó, lão phu đột nhiên phát hiện một con quỷ, đầu lưỡi thè ra rất dài. Máu tươi ở trước mặt liên tục chảy xuống, vừa vặn kể cho công chúa nghe một chút. 

Lục trưởng lão cũng không phải tay vừa. 

- A không! Không, không, không! Lục công công người không nên qua đây! Ta chỉ cần Tam công công kể thôi. 

Lục công công nói còn chưa xong công chúa đã la hoảng lên, vội cự tuyệt không ngừng. 

- Tam ca, ngươi xem, ta không thể không nể mặt ngươi rồi, công chúa không muốn ta qua đó a. Ha ha ha, tam ca ngươi chậm rãi kể nhé, đừng quên ngươi còn thiếu ta một cái ân tình lớn, ân, nhường cho ngươi công lao làm tiểu công chúa hài lòng đó, tiểu đệ ta đi ngủ trước đây. 

Lục trưởng lão cười ha ha một tiếng rồi cắp đít bỏ đi. 

- Đê tiện! Vô Sỉ! Không có nghĩa khí! Còn dám xưng là huynh đệ của ta! 

Tam trưởng lão cực kỳ phẫn nộ mắng to. 

- Tam công công, chẳng lẽ người chán ghét Tuyết Nhi sao? 

Tiểu công chúa trong mắt đột nhiên lệ quang tràn ngập, giống như sắp khóc đến nơi. 

- Nào có, nào có? 

Trưởng lão vội vàng bác bỏ: 

- Ta yêu thương Tuyết Nhi còn chưa đủ cơ mà. Ha ha… 

- Vậy ngươi nhanh kể chuyện xưa cho ta đi, nói một chút về chuyện của tỷ tỷ và Quân 

Vô Ý ấy, ngươi nếu không kể chính là ngươi chán ghét Tuyết Nhi rồi. 

Tiểu công chúa nhất thời từ buồn chuyển vui, cười híp mắt. 

Tam trưởng lão tức đến độ bất tỉnh tại chỗ. 

Nghiệp chướng a, đây có phải là khoản nợ cả đời ta không. 

Bánh xe lăn đều, tiểu công chúa hăng hái tràn trề, ý chí chiến đấu sục sôi, líu ríu luôn miệng không có lúc nào ngừng, vô cùng hiếu kỳ, tam trưởng lão dù là Thần Huyền cao nhân cũng không thể chịu nổi, trên nét mắt già nua nếp nhăn càng ngày càng nhiều, tình thần càng ngày càng uể oải, đoàn người cứ như vậy cách Thiên Hương Thành không còn xa nữa. 

Ở một hướng khác. 

Đồng dạng cũng có một đội nhân mã hướng về phái Thiên Hương Thành xuất phát. 

- Quốc sư, sự kiện huyền đan lần này, thật hay giả không ai biết, chỉ sợ có chuyện xảy ra, ngài già như vậy mà cứ khinh thân phạm hiểm (lao vào chỗ nguy hiểm), có gì xảy ra thì thật là được chẳng bằng mất. 

Nói chuyện chính là một hắc y nhân ngồi trên lưng ngựa, vóc người thon gầy, gương mặt sắc cạnh. Chỉ nhìn vào khuôn mặt này cũng thấy được sự thảm liệt sau khi trải qua vô số trận chiến sát phạt. 

- Chuyến đi này nhìn qua nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, nhưng mà Vũ Đường ta mấy năm nay cùng với Thiên Hương vẫn là an lành vô sự, hẳn là không có vấn đề gì lớn. Chúng ta đi lần này, theo nghi thích quốc gia còn được hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc khách. Lại nói, Thiên Hoàng quốc hiện tại ba vị hoàng tử đang đấu tranh ác liệt, chúng ta hẳn là nên đến đó "trợ giúp", đục nước béo cò, kiếm chút lợi ích. Lại nói với công phu của ta, dù cho có người thực lực ngang với ta, nhưng nếu ta nhất tâm muốn ly khai Thiên Hương mà nói, tin tưởng rằng không một ai có thể ngăn cản.
Bình Luận (0)
Comment