Quân Lâm Binh Vương

Chương 354

"Mười năm cũng thế mà một năm cũng vậy, lần sau nếu có gặp một tiểu hài tử bảy tám tuổi ta cũng tự xưng là lão phu, chỉ dựa vào tuổi tác, ai mà không nói được." Quân Khương Lâm lớn tiếng nói. 

"Ha ha ha...Thôi không đùa ngươi nữa, đi, theo bồi tửu cổ với ta." Trung niên cởi mở cười, muốn tiến tới kéo tay Quân đại thiếu gia. 

"Ngươi biết ta là ai không? Tại sao có thể tùy tùy tiện tiện kéo ta đi uống rượu?" Quân Khương Lâm nhíu mày nói. 

"Bèo nước gặp gỡ mà thôi, chỉ đi uống rượu thôi mà, cần gì phải biết đối phương là ai?" Trung niên cổ quái cười, nói: "Những lời này của ngươi lại không đúng rồi. Ta lại phải nhắc lại, tương kiến tức là hữu duyên, mà hữu duyên nên cùng nhau đi uống mấy chén có gì là không được?" 

"Ngươi được!" Quân Khương Lâm giơ ngón cái lên, sau đó nói: "Điều gì ngươi cũng có thể nói rõ ràng như vậy, hiện tại ta phát hiện ở trước mặt ngươi thật sự không thể nói lung tung." Quân Khương Lâm đột nhiên cảm thấy cách nói chuyện của tên này rất hợp khẩu vị của mình, lần đầu tiên hắn có cảm giác gặp được tri kỷ, không khỏi có chút hứng thú. 

Thật ra Quân đại sát thủ không có mấy người là bằng hữu, sát thủ cho tới bây giờ đều là người ưa tịch mịch. 

Trung niên kín đáo cười nói: "Ngươi đang chờ xem quốc sư Phí Mộng Thần vào thành có phải không?" 

"Cũng không hẳn, ta chỉ cảm thấy một hồi nữa sẽ có náo nhiệt cho nên mới đến xem, nhân tiện muốn nhìn xem quốc sư nước khác trông như thế nào, có giống cảnh náo nhiệt, vui vẻ như miêu tả hay không." Quân Khương Lâm hì hì cười. 

"Xem náo nhiệt? Nói rất hay, nói cho cùng bất quá cũng chỉ là một địch quốc lão hỗn đản mang theo một đám tiểu du côn, cùng với mục đính vớ vẩn tới Thiên Hương thành dạo chơi mà thôi, ta trông không khác gì trò khỉ!" Trung niên cười hắc hắc nói tiếp: "Hiện tại sao phải nhiệt tình hoan nghênh làm gì, đến khi hai quân đối chọi, bọn chúng cũng quyết không hạ thủ lưu tình. Hoan nghênh làm cái rắm gì không biết nữa! Lúc mời thì không tới, bây giờ lại vội vội vàng vàng chạy tới, mà triều đình lại dùng nghi thức hoàng tránh như vậy để tiếp đón bọn chúng, không biết rốt cuộc có tính toán gì đây!" 

"Quốc sư Vũ Đường có tới hay không? Tới làm cái gì? Cũng chẳng liên quan rắm gì đến ta và ngươi cả!" Trung niên hừ hừ, tựa hồ đối với việc này cực kỳ bất mãn. 

"Quân Khương Lâm vỗ tay nói: "Nói cho cùng chỉ với cuộc nói chuyện lần này thôi cũng đủ để chúng ta uống hai chén rồi. 

"Ngươi nói là loại rượu mạnh gấp trăm lần so với rượu của Tống lão tam sao? Là loại mỹ tửu đời người khó gặp đó sao?" Trong lời nói của trung niên có chút chế nhạo, hiển nhiên trong lòng hắn loại rượu này không phải là hiếm có mà là tuyệt đối không có. 

Quân Khương Lâm chỉ hừ một tiếng, nói: "Ta ít khi thấy người nào kiến thức ngắn mà lại hay thích cãi như ngươi, sự thật vĩnh viễn thắng hùng biện, công đạo chính là tại nhân tâm!" Trung niên nhân kia ha ha cười lớn, cũng không tranh cãi nữa, bước đi theo Quân Khương Lâm. 

Cổng thành bên kia, Đại hoàng tử đã tiếp đón quốc sư Vũ Đường vào trong thành, hơn mười con ngựa song song mà tiến giữa đường lớn, ngự lâm quân hoàng gia đứng hai bên gạt đám người xem, hàng ngũ đi ở giữa rất chỉnh tề, đúng là khí thế của Đại hoàng tử có khác, dáng người cao ngất ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng lại mỉm cười quay sang nói chuyện cùng quốc sư Phí Mộng Thần đang cưỡi con ngựa đi bên cạnh. Đôi khi nhẹ nhành quất lên lưng ngựa, dáng vẻ trông khá giống với một vị vua đang đi chỉ trỏ giang sơn. Lại tựa hồ như đang giới thiệu cảnh sắc của Thiên Hương thành cho quốc sư vậy. 

Trung niên xoay người nhìn phía xa xa, chứng kiến thần sắc cùng động tác của Đại hoàng tử, hắn thở dài một tiếng, rồi lắc đầu xoay người rời đi. 

Quân Khương Lâm một đường bị trung niên nhân kia dẫn tới một cái hẻm nhỏ, rẽ trái rẽ phải một hồi, cuối cùng đến một nơi quen thuộc, ồ, lại tới tửu quán của Tống lão tam. Quân Khương Lâm nhìn một thân y phục của trung niên nhân này, nói như thế nào cũng là người có thân phận, tại sao lại có điểm quen thuộc với một con hẻm nhỏ như vậy? 

"Tống lão tam, ta đã bắt được tiểu tử lần trước rồi a, ha ha, mau đem hảo tửu ủ lâu năm mà ngươi đã đáp ứng tới cho lão phu đi." Quân Khương Lâm nghe ngữ khí trong câu nói này, đột nhiên hắn có một loại cảm giác bị người khác bán. Điệu bộ này giống như là một sát thủ dẫn theo cừu nhân của cố chủ tới đòi tiền thưởng vậy... 

"Gì? Ngươi có ý gì?" Quân Khương Lâm trừng con mắt lên, phẫn nộ nói.

"Là như thế này, Tống lão tam cái tên gia hỏa này coi rượu như mạng, ngoại trừ lúc uống rượu bên ngoài ra, điều duy nhất hắn thích chính là ủ rượu, mà nhưỡng tửu tại Thiên Hương vẫn là tốt nhất, ngày đó khi nghe lời hoang đường của ngươi, vậy mà lão lại cực kỳ tán thưởng, dùng rượu kết tri kỷ, mỗi ngày khi nhắc tới câu này lại muốn gặp ngươi một lần, thế cho nên lão phu đàng bịa ra cái cớ này, ha ha, thuận tiện đánh cuộc ba vò rượu ngon, thật sự là tửu quốc một đoạn giai thoại mà." Trung niên xoa xoa tay, thần tình trên mặt căn bản không đào được một nét xấu hổ, ngược lại tràn đầy vẻ thỏa mãn vì âm mưu đã thành.
Bình Luận (0)
Comment