Quân Lâm Binh Vương

Chương 443

Không ít người dương như có điều suy nghĩ vẫn đang đứng lặng một chỗ, cũng không biêt đang suy nghĩ điều gì, nhưng trên mặt mỗi người lại không có vẻ gì là thất lạc, thậm chí còn có chút hả hê: người trong bát đại chí tôn cũng ngã ngựa bại trận, huống chi là ta? Dù đã bị thất bị nhưng ta cũng không cảm thấy xấu mặt a! 

Mà mười người sư huynh đệ Lệ Kiếm Hồng, đệ tử của một vị chí tôn khác đang vây quanh một gốc cây đại thụ, một mặt tránh mưa, một mặt cũng vì tránh mũi nhọn của mấy người khác. Trong mười người thì có tới sáu người bị thương, vết máu đã đông lại, đặc biệt là lão Lục không chỉ thân thể bị trọng thương mà lúc này còn đang bị hôn mê. 

"Huyền đan cứ như vậy bị cướp đi, bây giờ nên tính như thế nào đây? Lý sư đệ tự nhiên vô cùng thất vọng nói. Lệ Kiếm Hồng thở dài: "Ai đã từng nghĩ đến bản thân chúng ta mạnh như vậy mà khi dốc hết lực lượng cũng không thể tranh đoạt được huyền đan. 

Cũng không cách nào khác, ai có thể nghĩ tới hai đại chí tôn đồng thời xuất hiện chứ? Ngoại trừ sư phụ đích thân xuất thủ, tin tưởng ai cũng không thể thay đội được kết quả này. Đại sư huynh không cần để ở trong lòng làm gì." 

Một vị thiếu phụ ở phía sau hắn chậm rãi nói: "Cũng phải nói, kết quả cuối cùng hai đại chí tôn cùng Phong Tuyết ngân thành cũng bị người ta nẫng tay trên huống hồ gì là chúng ta?" Khi nàng ta nói đến câu kia, rõ ràng thanh âm đã cố gắng ép đến mức thấp nhất có thể. 

"Nhưng tình trạng của Lục sư đệ như vậy. Lý sư đệ còn muốn chúng ra đi xem xét động tĩnh của Quân Khương Lâm nữa, việc này làm sao cho phải đây?" Lệ Kiếm Hồng cau mày nhìn sư đệ của mình đang hôn mê trước mắt, trên mặt hiện lên vẻ đau lòng. Tâm loạn như ma. 

"Chỉ có thể đem Lục sư đệ ra ngoài sau đó mời một vị cao thủ cao minh chữa trị mà thôi. Phủ thái sư tàng long ngọa hổ, nghĩ muốn tìm được người có y thuật cao minh cũng không phải là việc khó." Nàng kia nói tiếp: "Nếu thật sự không có nhân tuyển phù hợp, vậy sẽ do muội phụ trách đi tìm người. 

"Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi." Lệ Kiếm Hồng thở dài, nhíu mày nói tiếp: "Thật ra lúc trước ta tò mò muốn biết hai người đoạt được huyền đan kia rốt cuộc là ai? Như thế nào lại cường hãn như vậy, nhìn qua đương kim thế gian, có tu vi như thế tin tưởng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng chúng ta đều không có ấn tượng gì! Kỳ quái hơn nữa chính là Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu cũng không rơi vào hạ phong, thế nhưng vì sao không đuổi theo? Ưng Bác Không không đuổi theo thì có thể hiểu được, dù sao lão cũng không cần huyền đan, thế nhưng Thạch Trường Tiếu cũng lại không đuổi theo. Điều này khiến người ta khó hiểu, nếu như không phải lúc trước hắn chết sống đòi cướp huyền đan thì chuyện này thật dễ giải thích rồi." 

"Sư huynh nói không sai, tin tưởng với thực lực của hai người kia, thậm chí hơi nhỉnh hơn Ưng Bác Không cùng Thạch Trường Tiếu, tất nhiên là cao nhân thần huyền nhất cấp. Cao nhân như vậy chúng ta mặc dù không nhận biết, thế nhưng đám người kia cũng chưa từng có nghe qua! Lai lịch của bọn họ, quả thực là khó có thể tưởng tượng!" 

Nàng kia mày liễu nhăn lại, nghi ngờ nói: "Thế nhưng chính thức để cho chúng ta chú ý là, vì cái gì mà Thạch Trường Tiếu tựa hồ rất kiêng kị hai người này, có lẽ sau lưng hai người này còn có một người khác. Là người mà ngay cả Thạch Trường Tiếu cũng không dám trên chọc!" 

"Chẳng lẽ phía sau những người này còn có người mà ngay cả bát đại chí tôn cũng không dám trêu chọc sao?" Lệ Kiếm Hồng nhíu mày nói. 

Vấn đề này đám sư huynh đệ của hắn ở đây không ai có thể giải đáp được. 

Nhưng những lời này của hắn lại khiến cho Quân Khương Lâm ẩn thân ở một bên chú ý, đang nghe đến đoạn bọn họ muốn đưa Lý Du Nhiên đến phủ thái sư, Quân đại thiếu đã có chút ngứa tay, sau lại nghe được chuyện Lý Du Nhiên muốn bọn họ giám thị mình. Quân đại thiếu không khỏi nổi lên một tia sát khí. 

Mưa rốt cuộc cũng đã ngớt một chút. 

"Thạch quốc sư, ưng thần, hôm nay Ngân Thành đã đắc tội, nếu như có duyên gặp lại, huynh đệ ba người chúng ta sẽ chuẩn bị trà thơm tạ lỗi!" Ba trưởng lão tiến lên trước một bước cất cao giọng nói: "Nếu như hai vị chí tôn không có dặn dò gì, vậy ba người huynh đệ chúng ta xin được cáo từ." 

Khi hắn nói chuyện, ở phía xa xa đã có thấp thoáng bóng người chập chờn, hiển nhiên là có một số người chuẩn bị rời đi, có thể nhận ra được trong đó có vài người xuất thân nơi đại thế gia trong thành, thậm chí trong đó còn có một bộ phận quân đội tham dự. Những người này đều là kẻ đến sau, một mực ẩn núp không lộ mặt, đến khi biết bản thân vô vọng đoạt được huyền đan, cũng không muốn ngửa mặt đội mưa cả đêm, cho nên tất cả đều thu quân về nhà. 

Thạch Trường Tiếu chắp tay sau lưng, đối với mấy người rời đi cũng không thèm nhìn, chỉ lạnh nhạt nói: "Người không vì mình trời tru đất diệt. Ba vị trưởng lão không cần chú ý, nghe nói trà ở Ngân Thành chính là thiên phẩm, đến lúc đó xin quấy rầy mọi người một tách rồi. 

Ba người ha ha cười thả người bay lên. Mặt khác cùng với bốn người khác tụ tập cùng nhau chậm rãi rời đi. 

Một tiếng thét dài vang lên, Ưng Bác Không cũng không chào hỏi một câu phi người rời đi, chốc lát chỉ còn lại một điểm đen nhỏ, lúc này mới nghe thấy thanh âm từ xa của lão truyền lại: "Phong Tuyết ngân thành lại còn có ý định mời trà để lừa lão phu sao. Các người hãy nói cho Hàn Chúc biết: ta sẽ đi tìm hắn! Đám đồ đệ của Lệ Vô Bi kia nữa. Lão tử cũng sẽ chờ Lệ Vô Bi tùy thời tới tìm ta gây phiền toái!" 

Tiếng nói còn quẩn quanh không trung, thế nhưng bóng người đã biến mất. 

"Lão ưng, lưu ý tin tức của bên kia đó." Thạch Trường Tiếu vội vàng truyền âm. Cũng không biết Ưng Bác Không có nghe được hay không, thế nhưng cũng không thấy lão truyền âm lại. 

Phí Mộng Thần ha ha cười phất tay. Thản nhiên rời đi! Hắn từ Vũ Đường đế quốc xa xôi ngàn dặm đi tới Thiên Hương. Mục đích trọng yếu nhất chính là viên huyền đan này, giờ phút này huyền đan bị mất, hắn không ngờ lại không để ở trong lòng, cứ thế rời đi, quả nhiên không phụ với cái danh của bậc trí giả. 

Mắt thấy đám người bên ngoài đã rời đi hết, Thạch Trường Tiếu ngửa mặt lên trời thở dài thầm nghĩ: "Nếu thật lức trước không có người xuất động nói cho mình biết, bản thân đã đi tìm Vân Biệt Trần cùng Lệ Tuyệt Thiên thương nghị đối sách rồi. Hắn càng nghĩ trong lòng lại càng cảm thấy phiền, càng lo nghĩ, huyền đan lúc đó sắp đoạt tới tay vậy mà bị nẫng mất, hắn không buồn bực mới lạ. 

Một vị tông chủ Thiên Huyền cao thủ cung kính đi tới trước người Thạch Trường Tiếu. 

"Các ngươi trở lại Thần Tứ trước đi, nơi đây không cần đến các ngươi nữa. Lão phu còn muốn đi làm một chuyện nữa." Thạch Trường Tiếu trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói. 

"Vâng!" Sáu người nghiêm nghị lĩnh mệnh. Sau đó bốn người nâng một tên bị thụ thương dậy, hung hăng nhìn mười đại đệ tử của Lệ Vô Bi, cuối cùng hướng Thạch Trường Tiếu thi lễ cáo biệt, bóng ảnh dần khuất trong màn mưa.
Bình Luận (0)
Comment