Quân Lâm Binh Vương

Chương 451

Hạc Trùng Tiêu cũng sợ hãi kêu lên một tiếng, cái miệng há to, con mắt nhỏ hẹp không tự chủ được trừng lớn như quả trứng gà, con ngươi lồi ra." 

"Đọ, đọ đi tiểu?" Quân Khương Lâm há hốc mồm trừng tròng mắt, giống như một con vịt bị thiên lôi bổ một đạo trúng đầu vậy, khi nói hắn còn lắc lắc đầu, hoài nghi cái lỗ tai của mình hỏng rồi. 

"Không sai! Đọ đi tiểu!" Lúc này mở miệng, Hùng Khai Sơn mới cảm thấy mình sáng suốt cỡ nào, trong lòng không khỏi dâng lên niềm kiêu hãnh, giống như là một người chuẩn bị sẵn tư thế hô to kỹ nữ đang không thuận theo, đột nhiên ả này lại vểnh đít lên chào đón vậy. Hắn ngược lại có phần không kiêng sợ, nói: "Lão tử chính là muốn cùng ngươi đọ đi tiểu! Thế nào, chẳng phải nói trận thứ hai sẽ do bọn ta ra quy định mà, định đổi ý sao?" 

"Đọ thì đọ, ngươi định đọ như thế nào? Đọ cao, hay đọ xa? Hay là nhiều hơn? Quân Khương Lâm khóe miệng như muốn lệch ra, khó khăn hít lấy một ngụm khí lạnh, hai con mắt đều muốn trợn ngược lên. 

Một vị Chí Tôn Thần Huyền cao thủ, một nhân vật nhất cấp tông sư, lại có thể chủ động đưa ra yêu cầu muốn cùng mình đọ đi tiểu? Cái này hình như mình cũng đã đọ qua, bất quá hình như là hồi ba tuổi, sau ba tuổi tuyệt đối không có làm qua a. 

Một tên đại lão gia, một sinh vật giống đực. Lại ở trước mặt ngoại nhân đem jj của bản thân ra, nói thì dễ nhưng làm lại không có dễ a, tên hàng này cũng quá cường hãn đi, chẳng lẽ là súc sinh, không phải a, là cao cấp huyền thú thì không thèm để ý đến cái này nữa sao? 

Cái này rốt cuộc là chuyện gì! Thế nhưng lời đã ra khỏi miệng, cũng đàng kiên trì bước tiếp thôi, ai bảo mình là đã đáng giá thấp trình độ vô liêm sỉ của người chứ, không đúng, bề ngoài là hạc là hùng, bên trong thì ngay cả con trùng cũng không bằng, đúng là ngay cả cầm thú cũng không bằng mà! 

"Không... Đọ cao, cũng không thể đọ xa được, lại càng không thể đọ nhiều, mấy loại phương pháp mà ngươi đưa ra chỉ có đám người thô kệch mới hay làm thôi, chúng ta chính là tiền bối cao nhân, sao lại dùng phương pháp thô bỉ như vậy chứ." 

Hùng khai khẩu, sau đó hừ hừ hai tiếng, hắng giọng rồi mới dừng lại. Cho dù da mặt của hắn là Hắc Hùng thế nhưng cũng đã dãn hết mức có thể rồi, nếu không nhanh đưa ra yêu cầu, ai biết tên này sẽ đưa ra yêu cầu quái đản gì khác? 

Nhân vật như vậy cũng không có nắm được, lúc này cũng không cần giữ thể diện làm gì? 

Cho nên Hùng Khai Sơn cũng bỏ qua tất cả. Dù sao cũng không còn người nào thấy cả, cho nên không cần xấu hổ, ngươi có thể làm được bao xa đây? Chỉ cần có thể thắng. Cho dù là sử dụng phương pháp có chút cầm thú thế nhưng huynh đệ chúng ta vốn không phải là người mà! 

"Vừa rồi ngươi làm một động tác. Hai anh em chúng ta không làm được, cho nên cam tâm nhận thua." Hùng Khai Sơn kiệt lực bưng chặt lấy khuôn mặt, e sợ mình vừa buông tay sẽ lộ ra khuôn mặt đang xấu hổ, nói: "Hiện tại lão tử cũng làm một động tác, chỉ cần ngươi có thể làm giống như vậy, chúng ta sẽ chịu thua. Nếu nguơi không làm được, vậy chính là ngươi thua!" 

"Động tác đi tiểu?" Quân Khương Lâm trừng con mắt thầm nghĩ: đồ chơi này cũng có động tác đặc thù sao? Cái này tựa hồ vừa mới ra đời là có thể làm được mà. Hiện tại cho dù vô luận là một tay, hai tay, không cần dùng tay, chắp tay sau đít cũng có thể trôi chảy tự nhiên, vô luận là đứng hay nằm sấp, cho dù là lắc lắc, nhảy cao, thậm chí một bên chạy bộ một bên duy trì cũng không phải là việc khó, về phần như những bức họa đồ miêu tả lại càng không cần phải nói. 

Chỉ trừ động tác ngồi xổm là không thể, ách. Trừ động tác đó ra, việc này cũng không cần dùng đến mặt mũi a. Thế nhưng ta thật sự làm không được. 

"Nói nhảm! Đương nhiên là động tác đi tiểu rồi. Chẳng lẽ là động tác uống rượu?" Hùng Khai Sơn vốn còn đang không biết làm sao xuống đài không được, nghe hắn hỏi bằng cái giọng này, càng thêm có phần chột dạ, vội vàng quát lớn một tiếng, nhắc nhở: "Ngươi nhìn cho rõ. Ta bắt đầu đây... 

Quân Khương Lâm có phần không đành lòng nhìn, nhắm lại hai mắt nghĩ: cái này là chuyện gì đây? Ngươi đi tiểu ta còn phải trợn mắt mà nhìn sao? Ngươi cũng không phải là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc của Thiên Hương, mà ngưới tiểu cũng không thể ra hoa a. 

Vẫn còn đang nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy Hùng Khai Sơn mở miệng lấy hơi, rống to một tiếng, hai bàn chân to rầm một tiếng dậm mạng xuống đất. Thân thể cường tráng uy phong lẫm lẫm bay lên, lăng không cách mặt đất năm trượng! Động tác cực kì tự nhiên, tiêu sái, không chút nào ướt át bẩn thỉu, không hổ là Chí Tôn Thần Huyền a! 

"Hảo thân pháp!" Quân Khương Lâm ngẩng đầu lên, không tiếc lời khen thưởng vỗ tay. Trong mắt lộ vẻ mê hoặc nghĩ: thằng nhãi này không phải nói là muốn đi tiểu sao? Như thế nào lại bay lên trời vậy? 

Quân đại thiếu gia nghi hoặc, thế nhưng rất nhanh thu được đáp án. 

Hùng Khai Sơn ở trên không trung đắc ý nhếch miệng, thân thể còn đang bay lên, hai cánh tay mượn lực cực nhanh cởi đai lưng. Tuy gấp nhưng vẫn ung dung duỗi tay, một phát bắt được jj, sau đó nhanh nhẹn đem đồ vật kia rút ra, quai hàm khẽ run, cứ như vậy một tay đỡ, một tay chắp sau lưng, ưỡn ngực hóp bụng "Hô" Một tiếng, dùng sức lăng không ở giữa không trung. Một đạo tia nước vàng óng như thủy tiễn, như Hoàng Hà bắn ra, rè rè mà phun tới. 

Quân Khương Lâm nhìn một màn này mà líu lưỡi, có một loại cảm giác mãnh liệt như muốn hôn mê. 

Hạc Trùng Tiêu ở một bên bưng kín khuôn mặt. 

Cái gì kêu là dọa người, chính là lúc này đây, không đúng, nói dọa người vậy thì quá có lỗi với loài người rồi. Phải nói là "Dọa thú" mới đúng! 

Thân hình vạm vỡ của Hùng Khai Sơn vẫn đứng thẳng trên không trung, hai mắt tràn đầy thâm tình nhìn về phương xa, lồ ng ngực phập phồng, hai tay giữ lấy tiểu đệ đệ, chậm rãi xoay tròn, tia nước giống như thủy tiễn nương theo vòng xoay này cũng đều đều cuộn tròn, lúc đầu biến thành cột nước, sau đó lại thành vòng tròn, khi đến gần mặt đất đã biến thành một dòng sông. 

Tay áo của Hùng Khai Sơn trôi nổi bồng bềnh, thân pháp nhẹ nhàng uyển chuyển tới cực điểm, ở trên không trung hết sức tiêu sái. Xa xa nhìn lại trông hết sức hào hoa ưu nhã. Thân thể lừng lững, trông giống như người trong cõi tiên, ách, ngoại trừ bộ vị bất nhã kia ra. 

Thân thể của hắn tuy cũng đã chậm rãi rơi xuống, thế nhưng tốc độ hạ xuống rất chậm, không đáng kể. 

Cuối cùng đã tới phần kết, thủy tiễn phun ra bốn phía lúc này đã thu nhỏ phạm vi, cuối cùng đã cạn. Sau đó Hùng Khai Sơn ở trên không trung rất sảng khoái toàn thân run rẩy một cái, hai tay vẩy vẩy một chút, làm cho vật kia khô cong, sau đó mới nhét vào đũng qu@n.
Bình Luận (0)
Comment