Quân Lâm Binh Vương

Chương 463

Thân thể sau khi đứng thẳng lên, hai con mắt như lợi tiễn nhìn chăm chú lên bức tượng đá, trong mắt bao hàm một mảnh sùng bái đối với vị đã từng là địch nhân này! Hắn thở dài có phần tiếc nuối nói: "Quân Vô Ý, ngươi biết không? Triệu Kiếm Hồn ta từ lúc còn là thiếu niên trong quân ngũ cho tới bây giờ đã chinh chiến nửa đời, đáng bại tuy không ít đối thủ, thắng lại càng nhiều. 

Tại chiến trường, anh hùng vô số, danh tướng xuất hiện lớp lớp, thế nhưng chỉ có một người có thể làm cho Triệu Kiếm Hồn ta bổi phục từ trong đáy lòng! Bội phục sát đất!" 

"Người này tên chỉ có ba chữ. Chính là Quân Vô Hối!"

Triệu Kiếm Hồn sùng kính nhìn lên pho tượng địch nhân trước mắt, nói: "Ta cùng với Quân Vô Hối giao chiến, trên sa trường quyết chiến, trước sau hai mươi chín trận. Chưa từng thắng qua một lần! Vô luận là đấu trí hay đấu lực ta đều thua sạch sẽ. Vô luận trước đó ta an bài như thế nào, tính toán ra sao, Như thế nào mai phục đi nữa, cuối cùng vẫn không gạt được hắn. Quân Vô Hối, bạch y quân suất, cổ kim cũng chỉ có một người mà thôi." 

Bạch y quân suất, trước nay chỉ có một người! 

Lời này lại từ miệng của địch nhân nói, có thể được tính là lời đáng giá chân thật nhất chưa! 

Quân Vô Ý trầm mặc không nói lời nào, lại bị lời nói của hắn khơi dậy hoài niệm về đại ca, trong lòng không khỏi dâng lên niền tự hào. 

Quân đại thiếu gia cũng đang lẳng lặng trầm tư, không sai, Triệu Kiếm Hồn xác thực luân phiên thảm bại là do Quân Vô Hối, thế nhưng không chỉ có một mình hắn là bại tướng dưới tay Quân Vô Hối. Thủy chung có thể bại trận mà không ngã lòng, chính là một dũng tướng, vô luận hôm nay thảm bại thế nào, ngày sau lại tập hợp lại. Lại đến trước mặt địch nhân khiêu chiến, người như vậy trong quân trăm người mới có một! Từ điểm này có thể nhìn ra, Triệu Kiếm Hồn người này tuyệt không đơn giản! 

"Lúc ấy hai nước giao chiến, ta cùng với Quân Vô Hối tuy quen biết, nhưng mỗi lần gặp mặt đều tại trên chiến trường, là tử địch của nhau. Triệu Kiếm Hồn ta bình sinh có một mong muốn. Đó là có thể cùng vị đối thủ cùng địch nhân đáng sợ này, ngồi cùng một bàn đối tửu, mọi chuyện vứt qua một bên..!" 

Triệu Kiếm Hồn sầu não nói: "Nguyện vọng lớn nhất cả đời ta chính là trên chiến trường có thể đáng bại Quân Vô Hối, tự tay chặt đầu hắn, sau đó tự tay an táng hắn! Cho nên dù ta có thảm bại bao nhiêu lần, bao lần gặp tuyệt cảnh, ta vẫn kiên trì chèo chống, đó cũng chính là bám vào cái nguyện vọng này ta mới có thể vượt qua tất cả chông gai mà đứng dậy, một lần nữa đối diện với cường địch! Từ trong bách bại mà vẫn có thể đáng! Đáng tiếc, nhân vật anh hùng như thế, một bậc thống soái thiên tài như thế, không ngờ lại không chết ở chiến trường! Thật đáng buồn cũng thật đáng tiếc!" 

"Không phải chết ở trên chiến trường?" Quân Vô Ý đột nhiên lạnh lùng mở mắt nói: "Triệu Kiếm Hồn. Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Hay ngươi đã biết điều gì?" 

Hai vị huynh trưởng chết không minh bạch khiến Quân Vô Ý cả đời này không yên lòng, mặc dù đoán phần lớn là do Ngân Thành ra tay, thế nhưng bên trong không biết còn có cơ duyên khác hay không, hoặc là rốt cuộc ai hạ độc thủ. Hết thảy mọi chuyện đều là điều tối bức thiết mà Quân tam gia muốn biết, mà Triệu Kiếm Hồn trước mắt lại nói như vậy là có ý gì? 

Triệu Kiếm Hồn bỗng nhiên xoay người lại, nói: "Ta biết cái gì? Ta là một quân nhân, nếu là chuyện mà ta làm, tuyệt sẽ không chối! Quân Vô Ý, tuy ngươi đã từng đánh bại ta, ta cũng không bội phục ngươi! Triệu Kiếm Hồn ta chỉ bội phục một mình đại ca ngươi mà thôi! Quân Vô Hối nếu vẫn chưa chết, ta đương nhiên muốn giết hắn! Nhưng hắn đã chết, hơn nữa lại chết rất mờ ám khi cùng ta giao chiến, thế nhưng Triệu Kiếm Hồn ta tuyệt sẽ không muốn chịu nỗi oan này đâu, đối với sự tình năm đó, ta cũng hoàn toàn không biết!" 

"Mười năm trước ta vốn nên bại trong tay Quân Vô Hối. Đáng tiếc cuối cùng lại không phải thế. Lúc đang chiến đấu cùng ngươi, ta vốn sắp bại vong, thế nhưng hết lần này tới lần khác cuối cùng lại không bị sao! Lại đảo ngược lại. Bại cục cuối cùng lại thắng lợi!" Triệu Kiếm Hồn hắc hắc cười nói tiếp: "Thật sự là cực kỳ trào phúng!" 

Giờ phút này Quân Vô Ý mơ hồ có phần minh bạch ý tứ lần này Triệu Kiếm Hồn tới đây, hắn trầm ngâm nói: "Ngươi muốn biết chân tướng?" 

Triệu Kiếm Hồn lạnh lùng nhìn hắn nói: "Nếu ta thực sự đánh bại Quân Vô Hối, gi3t chết hắn, ta đây lập tức chiêu cáo thiên hạ, công khai chúc mừng! Chuyện này đối với ta mà nói, chính là điều vinh quang lớn nhất trong kiếp này, nhưng vấn đề là ở chỗ, sự thật không phải như vậy! Mà chiến tích này cũng không có ghi tên ta. Điều này đối với Triệu Kiếm Hồn ta mà nói, chính là một sự sỉ nhục cực lớn! Một sự sỉ nhục khó có thể rửa sạch được! Ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được. Cho nên ta muốn vì hắn báo thù! Quân Vô Hối chính là một người quân nhân chân chính, hắn chỉ có thể chết trên chiến trận, không phải chết dưới âm mưu bẫy rập! Kết quả này ta không thể nào tiếp nhận được, tin tưởng hắn dưới cửu tuyền cũng không cách nào đối mặt!" 

"Kể cả ngươi nữa, Quân Vô Ý, chúng ta còn một trận chiến cuối cùng nữa!" ha ha tiếng cười của Triệu Kiếm Hồn tiếng không lớn nhưng lại tràn đầy thê lương, nói: "Ngươi cũng là một quân nhân, nếu như thắng lợi đến với ngươi không rõ ràng, ngươi sẽ nghĩ gì? Có lẽ đối với một số người sẽ âm thầm mừng rỡ, thế nhưng đó không phải là phong cách của Triệu Kiếm Hồn ta." 

Quân Vô Ý trầm mặc. 

"Quân Vô Ý. Ta hỏi ngươi! Quân Vô Hối chết như thế nào? Ngươi, bại như thế nào?" Ánh mắt của Triệu Kiếm Hồn như chim ưng trừng lên nhìn Quân Vô Ý, nói: "Nói cho ta biết, nói cho ta biết chân tướng chuyện này đi!" 

Triệu Kiếm Hồn hiểu rõ, tại Vũ Đường đế quốc tuy mình có thể hô phong hoán vũ, thế nhưng đối mặt với cao thủ Phong Tuyết ngân thành, Triệu Kiếm Hồn so với một con kiến hôi cũng không mạnh hơn bao nhiêu. 

Quân Vô Ý tuy không hy vọng Triệu Kiếm Hồn có thể sống trên đời, thế nhưng đúng như lời Triệu Kiếm Hồn nói, trong lòng Quân Vô Ý cũng có lòng kiêu ngạo của một quân nhân, trước kia cũng vậy sau này cũng vậy, tin tưởng vĩnh viễn đều là như vậy.
Bình Luận (0)
Comment