Quân Lâm Binh Vương

Chương 514

Trong lòng Ưng Bác Không có chút minh bạch, cảm thấy bản thân lúc này giống như giẫm vào một chuyện phiền toái rồi. Cảm giác có điểm bất an. 

Tam trưởng lão dở khóc dở cười đem chuyện ân oán từ đầu chí cuối của Quân gia cùng Ngân Thành thập phần rõ ràng nói ra. Đương nhiên mâu thuẫn bên trong Ngân Thành cũng không thể nói cho người ngoài biết được. 

Ưng đại chí tôn nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm. 

*** trâu mà, tự dưng lại dẫm chân vào cái mối ân oán này, hắn nặng nề hừ hai tiếng, vô ý thức vặn vẹo cái đầu. Thảo nào... trách không được tiểu tử kia nghĩ hết trăm phương ngàn kế cũng muốn lão phu đáp ứng hắn ở lại Quân gia, hao tổn tâm cơ để lão phu đáp ứng đảm bảo an toàn cho Quân gia một năm. 

Cái này, con bà nó Quân gia thoạt nhìn thường thường không có gì lạ, nguyên lai có gài thiên lôi mai phục! 

Lúc này lão tử đúng là lên phải thuyền giặc rồi! 

Hảo gian trá, hảo quỷ kế! 

Nói rõ ra chính là muốn kéo lão tử xuống nước, lão tử… vậy mà lão tử hết lần này tới lần khác không thể không theo a! 

Ưng Bác Không rốt cuộc vẫn là một trong Bát đạu Chí Tôn, người khác nếu là sợ hãi Phong Tuyết ngân thành, thậm chí sau lưng Phong Tuyết ngân thành còn có Hàn Phong Tuyết. Thế nhưng tuyệt đối không gồm Ưng đại chí tôn trong đó, Ưng Bác Không mặc dù không có điểm sợ hãi, thế nhưng nhưng bây giờ có chút tức giận, tức giận vì Quân Khương Lâm tiểu gia hỏa này hoa ngôn xảo ngữ "lừa tình" mình, mà mình lại u mê, đần độn, đem bản thân làm đệm lưng cho hắn. Chuyện này là cái chó gì đây! 

Nhưng mà nghĩ lại. Nếu như trước đó tự hỏi lòng mình. Chính mình đến tột cùng tại sao phải phản ứng, thật đúng là cũng không chính xác cho lắm. Chính mình mặc dù kiêng kị Phong Tuyết ngân thành hay hoặc giả là Hàn Phong Tuyết, cũng chưa hẳn là không dám trêu chọc vào cái cục phiền toái này. 

Chuyện cho tới bây giờ. Nếu như bây giờ lật lọng, người trong thiên hạ sẽ nói mình là sợ Hàn Phong Tuyết, Ưng đại chí tôn lúc này đâm lao phải theo lao. Cũng chỉ tự an ủi mình: "Không phải chỉ là Phong Tuyết ngân thành thôi sao? Lão tử sớm đã không vừa mắt Hàn Phong Tuyết lão thất phu kia rồi, vừa vặn hiện tại đang cần đối thủ để luyện công, mượn Phong Tuyết ngân thành đến thao luyện cũng tốt. Hơn nữa, tên Quân tặc tử kia lại tinh thông Ưng Hình pháp quyết hạng nhất này, mình cũng quyết định sẽ không thể ngồi nhìn người tới chém hắn, đây chính là đại sự liên quan tới tương lai của mình nha, đắc tội với Phong Tuyết ngân thành thì như thế nào!" 

Thế nhưng nghĩ lại. Cao thủ trong Phong Tuyết ngân thành rốt cuộc vẫn đông như mây, chỉ riêng Thần Huyền cường giả chỉ sợ sẽ không dưới hơn mười vị, trong đó còn có một vị thiên hạ bài danh đệ tam chí tôn hùng cứ một phương, đối mặt với thế lực như vậy, cho dù là Ưng Bác Không thì trong lòng cũng có chút lo lắng. 

Đành phải liều mạng tự động viên mình: "Không có gì! Chỉ cần Huyết Hồn sơn trang bên kia không nhúng tay vào, chỉ với Phong Tuyết ngân thành cũng không lợi hại lắm!" 

Nghĩ tới đây. Hăn lại có chút khinh bỉ chính mình: "Mà cái rắm gì cơ chứ, Phong Tuyết ngân thành cùng Huyết Hồn sơn trang gần đây thủy hỏa bất dung. Bọn họ sao có thể liên hợp cùng một chỗ đối phó với Quân gia? Trên đời này còn chỗ nào đáng để hai gia tộc hợp lại đối địch đây? Mình tại sao tại sao lại nghĩ tới mấy thứ vô căn cứ này, lùi một bước sẽ thấy đất rộng trời cao a. Chỉ bằng vị sư phụ thần bí khó lường của Quân tiểu tặc, tuyệt đối đủ để ứng phó hết thảy nguy cơ, dù cho là Hàn Phong Tuyết, Lệ Tuyệt Thiên cũng không thèm nhìn, nếu ta mà có thực lực này...Chậc chậc…" 

- Đừng nói nữa, đám người các ngươi cút hết đi cho ta! 

Ưng Bác Không vừa nghĩ tới "Quân đại cao nhân". Lập tức hưng phấn lên, sau lại có chút ủ rũ. Tiếp đó khẽ đảo mí mắt, có phần khó thở nói: 

- Quân gia bây giờ có lão phu ở đây, sau này các ngươi nếu như còn tới quấy rối, đừng trách lão tử không khách khí! 

Ưng Bác Không không có nói rõ, tam trưởng lão bên này vốn có điểm hoài nghi, không khỏi nghĩ lệch đi, cẩn thận từng ly từng tí nói: 

- Ưng chí tôn có từng biết, trong Thiên Hương thành này còn che dấu một vị cao thủ cái thế hay không?

- Cao thủ cái thế? Là ai? 

Ánh mắt Ưng Bác Không trợn lên, chẳng lẽ Ngân Thành cũng biết sự tồn tại của vị cao nhân tiền bối kia? Lão tử còn tưởng rằng chỉ có độc nhất vô nhị lão tử độc quyền thôi a! 

- Cụ thể vì sao lại khiến vị tiền bối giá lâm Thiên Hương còn không biết, chỉ biết là vị tiền bối này tu vi cực cao, quả nhiên là kinh thế hãi tục, vang dội cổ kim! 

Trong ánh mắt của tam trưởng lão vẫn còn sợ hãi nói: 

- Trước đây mấy ngày, vị tiền bối này chẳng biết tại sao phát ra khí tức, lúc ấy chúng ta còn đang ở ngoài mười dặm, thế nhưng đã cảm nhận được phong vân biến sắc! Ngày hôm nay lại phát hiện một chuyện lạ khác về vị tiền bối này! 

Ưng Bác Không mơ hồ minh bạch hắn đang nói tới ai, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ cung kính: 

- Chuyện lạ gì thế? Nói nghe chút coi! 

Ưng đại chí tôn xác định, theo như lời nói của tên tam trưởng lão này, vị cao nhân kia hẳn là sư phụ của Quân tiểu tặc, không khỏi âm thầm cười trộm, bọn gia hỏa tri thức tụt hậu này, các ngươi đã triệt để đem đồ đệ của người ta đắc tội, bây giờ còn nghĩ tới chuyện tốt à?
Bình Luận (0)
Comment