Quân Lâm Binh Vương

Chương 525

Ưng Bác Không đang bước đi nghe xong những lời này thì đột nhiên dừng bước, trong lòng nhất thời bừng tỉnh đại ngộ: Ta nói tiểu tử này như thế nào lại trấn định như Thái Sơn như vậy, nguyên lai là bởi vì lão phu cho hắn một loại ảo giác này, bất quá, lời hắn nói ra có vẻ như có chút đạo lý, có một trong Bát Đại Chí Tôn tọa trấn trong nhà, quả thật cần gì phải sợ hãi nữa? 

Nổi danh thật mệt nha! 

Ưng chí tôn trong lòng ca than không thôi. 

Với uy danh cái thế của mình, không ngờ lại làm cho tiểu tử này tự tin lớn như vậy, khó trách hiện tại trên dưới cái gì cũng không quan tâm, liền ngay cả chí tôn Phong Tuyết Ngân Thành cũng dám giáp mặt chống đối! 

Bất quá, nếu là cứ cố chấp duy trì loại tâm tính này thì tuyệt đối không thể được. 

Ưng chí tôn tự nói lời châm chước cho Quân tam thiếu. Đột nhiên hắn phát giác, nếu bởi vì Quân gia có chính mình tọa trấn mà tất cả đều thả lỏng đề phòng, nếu lỡ Ngân Thành hoặc là Huyết Hồn Sơn Trang tiến đến một cách quy mô, chẳng phải là mình ngược lại hại Quân gia? 

Không có biện pháp, danh tiếng chí tôn của ta thật sự là rất vang dội. 

- Quân tiểu tử, lão phu tuy rằng là một trong Bát Đại Chí Tôn, nhưng lão phu thủy chung cũng chí có một người, đôi khi lực bất tòng tâm! 

Ưng chí tôn khẩu khí hòa hoãn đi rất nhiều, chuẩn bị điểm hóa con sơn dương nho nhỏ trước mắt bị lạc đường không hiểu chuyện này một chút, trong tham âm tuy là ý ca thán, nhưng khẩu khí trong lời nói rất kiêu ngạo, nửa điểm cũng không thèm che dấu. Đủ thấy biện pháp khích tướng của quân đại thiếu tương đối hiệu quả. 

- Điểm ấy ta kỳ thật cũng đã nghĩ tới! 

Quân Khương Lâm bày ra vẻ thành thành thật thật, thành thành khẩn khẩn nói: 

- Người xem a, tuy rằng Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Tranh cũng đều có một vị chí tôn tọa trấn, nhưng, đối phó Quân gia ta, hai vị chí tôn kia chắc hẳn sẽ không tự hạ thân phận, tự mình ra tay? Chỉ cần Phong Tuyết Chí Tôn cùng Tuyệt Thiên Chí Tôn không ra tay, mà ngoại trừ hai người kia, trong tất cả các người khác ở hai địa phương kia, chẳng lẽ còn có người mà Ưng chí tôn người không ứng phó được sao? Ta tin tưởng rằng hoàn toàn không có! 

Ưng Bác Không tâm tình đại sướng, mỉm cười đến cằm cũng rung rinh nói: 

- Nói cũng có đạo lý. Ngoại trừ Hàn Phong Tuyết cùng Lệ Tuyệt Thiên ra,những người khác trong Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang, ha hả, tại trong mắt ta, bất quá chỉ là gà đất chó kiểng, ngay cả là Thần Huyền trung giai, cũng không có ngoại lệ, không chịu nổi một kích! 

Quân Khương Lâm khóe miệng giật giật nghĩ thầm: "Lão gia hỏa này, ta chỉ cho hắn cây gậy trúc, vậy mà hắn say mê trèo lên tới trời…." 

" Nhưng, hiện tại là thời điểm ngươi say mê sao chứ? Ngàn vạn lần không thể quá mức xem thường a, đây là chuyện tình liên quan tới mạng già của ngươi a, vì vậy phải mau mau tỉnh dậy đi!" 

- Đúng vậy, chúng ta cần quái gì phải sợ? Cho dù bọn họ tập trung cùng một chỗ toàn bộ nhất cử xông đến, chỉ cần có ngươi tại nơi này thì chính là thái sơn áp đỉnh! Ngươi chính là Định Hải Thần Châm của Quân gia chúng ta, là trụ đá giữa dòng a. Ra tay là tan tác, chỉ cần ngài xuất thủ, khẳng định chính là lấy đá đập trứng, chùy lớn ba nghìn cân đập muỗi. Dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức! 

- Không, không, không, cái này có thể không thể được! 

Ưng Bác Không tuy rằng kiêu ngạo cuồng vọng, nhưng chưa tự đại tới mức lấy lực đơn độc một người đối kháng tất cả cao thủ ngoài hai vị chí tôn của Phong Tuyết Ngân Thành cùng Huyết Hồn Sơn Trang. 

- Lực lượng còn lại kia, cùng là vẫn như cũ không thể khinh thường a. Lấy lực một mình ta, thực sự là vẫn có mức độ khó khăn nhất định! 

Sợ rằng không phải có mức độ khó khăn nhất định? Mà là trực tiếp không thể địch nổi đi! 

Quân đại thiểu cơ hồ nôn mửa, cố gắng nhẫn nại, lộ ra một nụ cười vô cùng ngây thơ: 

- Ta cảm thấy ngài hoàn toàn có thể! Tựa giống như ngày hôm nay, ngài vừa ra tay, không phải lập tức gió êm sóng lặng? Tổng cộng cũng chỉ có một chiêu nửa thức liền đánh bại một cái Thần Huyền cao thủ, chỉ cần cho ngươi thêm ba năm, không phải bất cứ ai ngươi cũng có thể thu phục sao? 

Ưng Bác Không hào tình dâng tràn, bỗng nhiên bay lên, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi bước từng bước thong thả, trong mắt một mảnh hưng phấn, trên mặt trầm trọng trang nghiêm, bình tĩnh nói: 

- Không thể nói bậy, tuyệt đối không thể khinh địch a! 

"Bó tay! Lão gia hỏa này bị ta cho đu dây điện, nhất định không thèm xuống!" Quân đại thiểu có chút trợn mắt cứng lưỡi: "Ta đã nói như vậy, ngươi còn không theo bậc thang mà leo xuống, lo mà giới thiệu một lần cụ thể tình huống về thế lực còn lại kia, không phải là tốt hơn sao! Ngươi cư nhiên lại tiếp tục đắm chìm trong say mê không dứt. Chí tôn đại nhân, tuy rằng ngài quả thật là một đời chí tôn, nhưng chung quy đã là người cũng phải có da mặt chứ?" 

- Ách, kỳ thật ta cũng là có chút không rõ ràng, về Huyền khí cấp bậc thì phía trên Địa Huyền là Thiên Huyền, trên Thiên Huyền lại có Chí Tôn Thần Huyền chi cảnh; mà Chí Tôn Thần Huyền chi cảnh tương truyền đã là cảnh giới Huyền Khí cao nhất, nhưng Bát Đại Chí Tôn lại là giỏi hơn Thần Huyền cao thủ bình thường, tỷ như nói vị lục trưởng lão kia, hắn không phải là Thần Huyền cao thủ sao chứ. Lại bị ngài giơ tay nhấc chân bình thường đã thất bại,trong đó phân cao thấp, thật sự là ta không hiểu ra sao, chẳng lẽ trong này còn có cái gì đặc điểm phân biệt khác hay sao? Cũng không biết rốt cục sao lại thế này?

Nhìn Ưng chí tôn say mê đến mức múa may quay cuồng, Quân đại thiểu mất đi tính nhẫn nại, nghĩ lại vấn đề mình muốn biết nhất, thẳng thắn hỏi hẳn ra.
Bình Luận (0)
Comment