Quân Lâm Binh Vương

Chương 577

Tam hoàng tử làm ra vẻ thở dài "haizz" một tiếng: 

- Vừa rồi ta chợt nhớ tới, tại Thiên Hương đế quốc của chúng ta, còn có một người… một người có tư cách nhất để nếm thử loại mỹ tửu này, nhưng hiện tại không có ở đây! Lão nhân gia người vì quốc gia mà dốc sức, vì lê dân trăm họ mà dốc hết tâm huyết, tinh lực suy kiệt! 

Có thể đi vào cửa"quý tộc", ai cũng đều minh bạch, chân chính rõ ràng, mọi người trong nháy mắt dĩ nhiên trong tâm sáng như tuyết. Như thế nào còn không biết ý nghĩ của vị hoàng tử này. 

Đúng là khoác da hổ a, cáo mượn oai hùm! 

- Người này, đương nhiên chính là phụ hoàng! Thiên Hương đế quốc, hoàng đế bệ hạ của chúng ta! Phụ hoàng lão nhân gia bởi vì quốc sự bận rộn, không rảnh phân thân, không thể tự mình tới đây, nhưng chẳng lẽ chúng ta không thể hiếu kính với lão nhân gia sao? Chẳng lẽ, chúng ta vì ham muốn cá nhân mà đối với quốc gia lại không để ý sao? 

Thanh âm của tam hoàng tử càng lúc càng nghiêm khắc: 

- Vì thế, dù Phụ Hoàng không nói, nhưng đây chính là tội ác tày trời! Trước mắt, đấu giá đã gần xong! Rượu ngon cũng chỉ còn lại có ba trăm vò! Bản vương đề nghị, mỹ tửu còn lại toàn bộ kính hiến cho hoàng đế bệ hạ kính yêu của chúng ta, mọi người nói có tốt không? 

Tam hoàng tử nói tràng giang đại hải xong, phía dưới đã lặng ngắt như tờ! 

Tất cả mọi người ai cũng nghĩ Tam hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện ngay lúc này, nhất định là muốn giành số mỹ tửu còn lại, nhưng chẳng ai ngờ rằng, vị Tam hoàng tử đại nhân này, da mặt lại có thể dày như tường thành thế này! Nghe ý tứ của hắn, chính là muốn kết thúc buổi đấu giá này, sau đó một phân tiền cũng không trả cho Quý Tộc Đường, thẳng tay mà cướp số rượu còn lại kính dâng cho hoàng thượng! 

Rượu do Quý Tộc Đường xuất ra, nhân tình thì hắn hưởng, đề nghị đó không phải của hắn sao! 

Lập tức trong lòng mọi người đều tức giận mắng chửi! 

" Ngươi muốn hiếu thuận với cha ngươi thì ngươi mua biếu hắn đê, vừa rồi không phải ngươi cũng lấy được năm mươi vò sao? Sao lại không thấy ngươi hiếu thuận, bây giờ lại đòi hỏi người khác kính dâng gì đó, nói ra thật hợp tình hợp lý!(DG: Sao tên hoàng tử này giống ta thế nhỉ). Không thể không nói, đây cũng là một loại "tài năng". Một loại "siêu tài năng", có thể đổi trắng thay đen, đích thị là tài năng lừa đảo!" 

Trong lòng mọi người ai cũng bất mãn. Nhưng không ai dám mở mồm hó hé một câu, tuy không mua được rượu thì trong lòng khó chịu, nhưng đại bộ phận những người trong này, đã xem như tầng cao nhất của xã hội, tiền tài thừa thãi, nhưng chỗ dựa lại không đủ, ai dám đắc tội nhi tử của lão hoàng đế? Huống chi, nếu có ý kiến ý cò, chẳng khác nào bị đóng dấu một cái tội danh đại bất kính! Ai cũng không dám nhiều lời, tất cả mọi người lập tức đem nhãn lực tập trung trên người Đường Nguyên Đường đại công tử, muốn xem vị Quý Tộc Đường đại chưởng quỹ ứng phó như thế nào đây. 

- Không biết ý của Đường đại chưởng quỹ như thế nào? 

Thanh âm của Tam hoàng tử vang lên lành lạnh.

- Cổ phần của Đường mỗ trong Quý Tộc Đường chính là tiền riêng của Đường mỗ ta, không quan hệ gì tới Đường gia. Nếu Tam hoàng tử muốn hiến rượu cho hoàng thượng, Đường mỗ không dám có ý kiến. Tuy nhiên, Đường mỗ không thể làm chuyện lỗ vốn, ba trăm vò này, của Đường mỗ là một trăm vò, nếu Tam hoàng tử có lòng muốn mua, có thể lấy giá thấp nhất của buổi đấu giá hôm nay để trả cho một trăm vò của Đường mỗ, hai trăm vò còn lại, Tam hoàng tử muốn xử lý như thế nào thì tùy, Đường mỗ không có bất cứ ý kiến gì! 

Đường Nguyên nói rành mạch như học thuộc lòng. 

Tuy Tam hoàng tử tỏ ra nghiêm khắc vô cùng, nhưng bàn tử hoàn toàn không thèm để ý, đối với loại tiểu nhân ỷ thế hiếp người này, không chửi thẳng vào mặt hắn là đã nể nang lắm rồi, nếu không, phỏng chừng bàn tử đã sớm bộc phát rồi! 

Những lời nói của bàn tử vừa nói, chính là do Quân Khương Lâm truyền âm nhập mật truyền vào lỗ tai của hắn. Vì thế, Đường bàn tử nghe một câu lập lại một câu, nói không sai một chữ. 

Tam hoàng tử thầm nghĩ: "Lấy giá thấp nhất mà mua? Một trăm vò tốn ba trăm vạn lượng? Bổn hoàng tử cũng không có nhiều tiền để hoang phí thế này, tên mập này tuy đơn độc, nhưng phía sau hắn chính là toàn bộ Đường gia, lấy giao tình của phụ hoàng và Đường lão gia tử, nếu mình thật sự đối đầu với tên mập này, chưa chắc gì mình có thể chiếm được tiện nghi! Thôi, bỏ đi, hai trăm vò cũng không ít!" 

Vì thế, mặc dù hắn vô cùng bực bội vì Đường Nguyên tỏ ra không biết điều, nhưng cũng không tiếp tục làm phiền mập mạp. Hắn vừa nghĩ xong liền cao giọng nói: 

- Như thế thật tốt! Nếu đại chưởng quỹ không có dị nghị gì với hai trăm vò hảo tửu còn lại, vậy thì... Người đâu, đem hai trăm vò còn lại mang lên xe ngựa cho bổn vương, bổn vương sẽ đưa phần đại lễ này cho phụ hoàng! Đương nhiên sẽ nói rõ đây là công trạng của Quý Tộc Đường! 

- Tam điện hạ, người đang tự biên tự diễn nơi đây sao? 

Trên lầu, một thanh âm phóng túng vang lên một cách uể oải. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Quân đại thiếu đang vân vê vạt áo, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ rất giận dử, một chân đứng, một chân gác lên trên lan can, hai đùi cơ hồ tạo thành một góc chín mươi độ, trên môi nở nụ cười lạnh mà nói. 

- Không biết Quân tam thiếu nói vậy là có ý gì? Bổn hoàng tử không hề diễn trò! 

Sắc mặt Tam hoàng tử trầm xuống. 

- Có ý gì sao? Ta chính là muốn nói cho Tam hoàng tử, người đang diễn trò không hay một chút nào! 

Quân Khương Lâm cười hắc hắc quái dị: 

- Đường bàn tử chính là đại chưởng quỹ của Quý Tộc Đường! Bổn công tử cũng là đại lão bản của Quý Tộc Đường! Trong ba trăm vò rượu này, một trăm vò là của ta! Bổn đại gia hôm nay muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà dám cướp rượu của lão tử! Muốn lấy sao, có thể, tuy nhiên, cứ theo giá cao nhất của buổi đấu giá hôm nay mà mua, thiếu một xu cũng đừng mong động đến, xem thằng cháu nào dám có dũng khí lớn thế với ông nội ta đây!
Bình Luận (0)
Comment