Quân Lâm Binh Vương

Chương 611

Quân Khương Lâm tiếp tục hướng cơ thể Dạ Cô Hàn đưa linh khí vào. Mặt khác chậm rãi uốn nắn xương cốt, bất đắc dĩ thở dài: 

- Tam thúc, việc ngày hôm nay, Linh Mộng công chúa tuy rằng chán ghét ta nhưng là do ta trước kia không tốt, cũng không trách được người ta. Dạ Cô Hàn lạnh lùng cao ngạo, coi như là một nhân tài, một hảo hán tử! 

Nói tới đây, thanh âm Quân Khương Lâm trầm trọng vang lên: 

- Tuy rằng như thế, nhưng hôm nay giúp đỡ bọn họ, lại vị tất đã là chính xác. Thật sự vốn là không nên cứu! Tam thúc chẳng phải không biết, Quân gia chúng ta vốn đã bấp bênh, lúc này lại tăng thêm chuyện xấu nữa, nguy cơ thật là trùng trùng điệp điệp! Tuy rằng cháu đã sắp đặt mọi việc, tin tưởng rằng tạm thời không ai hoài nghi đến cháu, nhưng cuối cùng vẫn có dấu vết để lại. Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ hai nha đầu này, đã là một điểm bại lộ chân tướng! Thứ hai, chính là Tam thúc, chuyện tình Dạ Cô Hàn, thúc và cháu cũng rõ ràng, thân phận người này mẫn cảm đến cực điểm, không chỉ là người còn lại của gia tộc phản nghịch, mà còn là...nhân vật chính của một việc khác! 

Quân Khương Lâm nghiêm mặt nhìn Quân Vô Ý: 

- Tam thúc, việc này, thúc thật sự cần phải suy nghĩ lại rồi. Việc này, với Quân gia, nói đi nói lại cũng không tính là chuyện tốt! 

- Ngươi nói mấy câu này, ta đều biết! 

Quân Vô Ý ánh mắt thâm trầm nhìn Quân Khương Lâm, khẩu khí ngưng trọng, chậm rãi nói: 

- Ngươi cũng biết, lúc trước ta cùng cha ngươi, Nhị thúc cùng nhau lớn lên, trong đám thanh niên tất cả có đến mười chín người, nhưng đến bây giờ chỉ còn lại có ta, Dạ Cô Hàn, còn có ba huynh đệ Độc Cô gia cùng Mộ Dung Thành Long của Mộ Dung thế gia, chỉ còn lại sáu người bọn ta. 

Quân Vô Ý than thở một tiếng: 

- Việc hôm nay, chúng ta cứu Dạ Cô Hàn, bệ hạ mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng cũng chỉ là không thoải mái mà thôi. Hắn vì chuyện này, đã không thoải mái mười mấy năm! Thấy không thoải mái thêm một lần, thì cũng đâu có sao? Nhưng ta nếu thay đổi dự tính ban đầu, buông tay không để ý tới, tương lai dưới cửu tuyền, làm sao đối mặt với mười ba vị huynh đệ kia? Cho dù gia gia ngươi cũng sẽ không tha cho ta! Cho dù gia gia ngươi sẽ không trách ta, nhưng ta tự hỏi chính mình nếu biết khó có thể cứu thì có cứu không! Ta vẫn kiên quyết, cứu! 

- Khương Lâm, ngươi nhớ kỹ! Quân gia chúng ta, cũng không tự coi mình là quân tử, nhưng vĩnh viễn ân oán rõ ràng! Đại trượng phu sinh ra trong trời đất, có việc không nên làm, có việc phải làm! Con cháu Quân gia chúng ta, đều có sự kiêu ngạo cùng kiên định của Quân gia! Từ trước tới nay, đều là như thế! Năm đó, tổ gia gia của ngươi, cũng chính là gia gia của gia gia ngươi, là một thợ rèn bình thường, trước lúc lâm chung, truyền xuống Quân gia tổ huấn. 

Giọng nói Quân Vô Ý trang nghiêm vang lên. 

- Tổ huấn gì ạ? 

Quân Khương Lâm có chút tò mò hỏi. 

- Dưới khố có chim, phải là nam nhân! Đội trời đạp đất, đi ***! 

(Biên: nguyên văn nhá. Chắc là *** bị kiểm duyệt nên không viết được hết ra.) 

Quân Vô Ý chậm rãi mở miệng nói ra mười sáu chữ này. 

Không thể không nói, Quân gia tổ huấn này có thể nói là tương đối thô bỉ, quả thực chính là không chút văn vẻ nào. 

- Dưới khố có chim, phải là nam nhân! Đội trời đạp đất, đi ***! 

Quân Khương Lâm thì thào nói hai lần, mới đầu còn muốn cười, nhưng càng nghĩ càng thấy mười sáu chữ này thực sự là rất hợp với khẩu khí của mình! 

- Tổ huấn rất hay! 

- Những lời này thực là rất hợp khẩu vị của cháu, quả thực là bút tích như thần! Người để lại bốn chữ này quả thật không hổ là tổ tông của Quân gia ta! 

Quân Vô Ý mỉm cười nói: 

- Đúng vậy, bốn chữ này nhìn như thô bỉ không văn vẻ, kỳ thật bên trong bao hàm vẻ tiêu sái cuồng ngạo vô cùng khoáng đạt. Thật sự là vô cùng tinh tế! 

- Làm theo ý mình, tùy tâm sở dục, thiên địa vạn pháp, đi ***! 

Quân Khương Lâm trong lòng cao hứng, di huấn tổ tông như vậy quả thực giống như là cho ta tùy ý làm theo ý mình! 

- Ngươi xem trọng chính là câu số bốn, nhưng ta xem trọng câu số ba! Có lẽ là do ngươi cùng ta tính cách bất đồng, cũng làm cho phong cách đối nhân xử thế hai chú cháu ta khác xa nhau.
Bình Luận (0)
Comment