Quân Lâm Binh Vương

Chương 644

Ở trong này chờ sao? Lão tử nào có thời gian an nhàn như thế. Hừ hừ, hôm nay để cho lão tử làm lưu manh tới cùng đi! 

- Ngươi đó, nói ngươi đó, nhìn cái gì vậy? Đẹp lắm sao? 

Quân Khương Lâm nheo mắt, hỏi một tên lòe loẹt đang lén trộm nhìn mình. Người này nhìn kĩ thì ra là người của Mạnh gia. Lần trước cũng từng tham dự với Mạnh Hải Châu cùng nhau hãm hại Đường bàn tử, còn nhớ dường như gọi là Mạnh Phi, nhưng hiện tại lại giả vờ như không biết. 

- Không nhìn gì cả. 

Kẻ được gọi là Mạnh Phi tiểu gia hỏa cũng rất ư là xấu, mắt lé, đầu lệch. Quân Khương Lâm cũng dễ nhận ra được, phàm người nào được mời lại không có chút thân phận. Mạnh gia cũng không phải là một gia tộc nhỏ. 

- Láo. 

Quân Khương Lâm hú lên một hơi quái dị, một tay nắm tay áo, một tay giống như chuẩn bị cởi quần áo xông lên phía trước. 

- DKM! Ngươi là người nhà nào? Ngươi có biết là đang nói chuyện với ai đây không? DKM! Nhìn, nhìn cái gì? Nhìn cái con mẹ ngươi ah. Còn nhìn nữa Lão tử liền khoét mắt ngươi nhét vào lỗ đít, ngươi tin hay không? 

Quân đại thiếu gia gân cổ lên, gân xanh, gân đỏ nổi đầy, hai hàm răng cắn chặt, mắt trợn trắng, nước miếng văng khắp nơi. 

Tên thiếu niên lòe loẹt Mạnh Phi nằm mơ cũng không nghĩ ra chính mình hảo hảo đứng chỗ này nhìn một chút liền bị tai bay vạ gió, người khác cũng nhìn, vì sao chỉ có mình bị tai ương. Bị một tràng thóa mạ dội xuống, làm hắn mặt đỏ bừng, thiếu chút nữa muốn hộc máu. Miệng cà lăm, tức giận lắp bắp không nói thành lời. 

- Bỏ đi! Tam thiếu gia, không nên chấp nhất với kẻ tục nhân đó làm gì. 

Đường bàn tử vội vàng khuyên giải, ra vẻ độ lượng, khoan hồng nói. 

Bây giờ tới phiên hắn xuất thủ. Đường bàn tử, Quân Khương Lâm, hai tên này làm người xấu lâu năm như vậy, phối hợp lại, quả thực không chê vào đâu được. Hắn một tay giữ chặt Quân Khương Lâm: 

- Chừa một chút thể diện, ta không muốn như thế này nổi tiếng ở trên kim giám điện đâu. Thể hiện một chút cái thế tài hoa vậy được rồi, nói không chừng bệ hạ biết đâu cao hứng mời hai chúng ta làm quan cao cỡ chức Thừa Tướng, Thái Sư, vậy thì liền mệt rồi. 

- Nói cũng đúng. 

- Ngươi…ngươi nói hươu nói vượn. 

Mạnh Phi tức giận cơ hồ muốn ngất đi, thân thể run lẩy bẩy giống như lá rụng trong gió. 

Quân đại thiếu gia quần áo lụa là cũng không buông tha. Lập tức vọt lên, tay vung lên mấy lượt, bạch bạch, mấy cái tát tai. Thật kêu a! 

Tiếp theo chân liền lên gối, động tác vô cùng tiêu sái lưu loát. 

Mạnh Phi bất ngờ không đề phòng, nói thế nào cũng không nghĩ ra trong hoàng cung có kẻ dám vung tay động chân. Khi tỉnh ra, chỉ cảm thấy trước mắt kim quang lóe ra. Tinh quang sáng lạng, tiếp theo liền khom người giống như con tôm trứng ôm bụng. Quân đại thiếu gia sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội tốt này? Nhất thời nhảy dựng lên, miệng kêu "Nga da" một tiếng khiển tránh, lập tức nặng nề đánh hắn ngã xuống đất. Chưa hết, Quân đại thiếu gia xoay cặp giò như gió hướng mặt Mạnh Phi bay tới. 

Chẳng bao lâu sau. Vị Mạnh thiếu gia lòe loẹt đã biến thành một cái đầu heo so với Đường Nguyên còn muốn béo hơn!
Bình Luận (0)
Comment