Quân Lâm Binh Vương

Chương 722

Hắn một thân huyền công thâm hậu, lúc này trong vòng chiến cũng chỉ dưới tay Lệ Kim Hồng ba đại Thiên Huyền cao thủ. Vả lại, từ lúc cuộc chiến bắt đầu tới bây giờ hắn luôn co đầu rút cổ trốn chui trốn lủi phía sau, trên người nửa điểm thương tổn cũng không có, lần hô này quả thật là thanh chấn khắp nơi, truyền ra ngoài thật xa. 

Trên nhánh cây,Quân Khương Lâm xém tí nữa là ngã cắm đầu xuống đất: "Lão đại, ngài thế nào cũng là một vị Địa Huyền cao thủ, nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chẳng có ai bằng mình, nhưng hành động như vậy còn có uy tín danh dự của một nhân vật cao thủ sao? Sợ chết đến mức này sao?" 

Hắc y nhân che mặt Lệ Kiếm Hồng cũng không chịu nổi thân mình lảo đảo, lập tức ha hả cười, dữ tợn kêu lên: 

- Kêu đi, kêu đi, tiếp tục kêu lớn lên a! Cho ngươi kêu đến nát tan cái yết hầu cũng vô dụng thôi, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu! 

Quân Khương Lâm không nói gì mà ngước nhìn trời cao, cả người kịch liệt run rẩy; có loại cảm giác xúc động mãnh liệt đến sắp ngất đi: "Trời ạ, sao không cho ta chết đi! Như thế nào lại cho ta đến thế giới này để có thể nghe được lời kinh điển như vậy chứ!" 

Mạnh Hiểu Tùng kêu cứu mạng đại để là rất sợ chết, nhưng những lời này của Lệ Kiếm Hồng thật sự lại là danh ngôn! 

Trong cơn xúc động, Quân Khương Lâm tựa hồ tưởng tượng ra vẻ mặt dữ tợn nhưng đáng khinh bỉ của một đại hán, ở sâu trong một con hẻm nhỏ yên lặng ức hiếp một tiểu cô nương nhu nhược, hắn đắc ý cười to: "Kêu đi kêu đi, cho ngươi kêu đến nát yết hầu… " 

Một màn hoảng hốt kia, tuy rằng có cẩu huyết một chút, nhưng chuyện như thế, nếu so sánh thì cũng còn kém xa màn trình diễn trước mắt, đây là một nam nhân đối với một nam nhân nói đó nha! 

Quân Khương Lâm thấy lợm giọng nuốt ực một ngụm nước bọt, không được, lão tử muốn ói quá, thật quá ác tâm… 

Tại hiện trường, tình huống vẫn hừng hực khí thế. 

Triệu Vô Cực mang theo nhân mã Triệu gia, hầu như đã tử vong không còn mấy mạng; phía Mạnh Hiểu Tùng, hội viên thuộc Giang Nam công hội, cũng không sai biệt lắm đều máu tươi phơi thây; không thể không thừa nhận, nhị hoàng tử phái ra hai trăm thành viên thuộc Thần Phong vệ đội là có tố chất cao nhất, phóng mắt có hơn một trăm năm mươi người còn sống sót thì tám chín phần mười là thành viên của Thần Phong vệ đội. 

Kỳ thực mỗi người của Thần Phong vệ đội, lấy thực lực mà nói, cũng không tính là cao, có thể nói là thân thủ còn hơi kém hơn Triệu gia cùng Giang Nam công hội, nhưng lại hơn ở kinh nghiệm chiến trận, kinh nghiệm chiến đấu phong phú cực kỳ, dù rơi vào thế hạ phong vẫn có thể ổn định thế trận, hơn nữa còn am hiểu vây công chém giết, đoàn đội hợp tác lực lượng rất mạnh mẽ, cho nên dù hai quân chiến đấu trong đêm tối, lại thể hiện được ưu thế cường đại. 

Đến nỗi Triệu gia cùng Giang Nam công hội quả thật có không ít người chiến lực so với Thần Phong vệ đội mạnh mẽ hơn, nhưng một đám đều theo thói quen độc lai độc vãng, người giang hồ rất ít hợp tác với nhau, bởi vậy một khi gặp phải trận hỗn chiến quy mô bực này, chỉ biết bằng sức mình giết chóc, cho nên những người chết đầu tiên lại là những cao thủ có thực lực mạnh mẽ nhưng lại thiếu tinh thần hợp tác! 

Lệ Kiếm Hồng ba người phân theo ba hướng, dịch chuyển tấn công, hiển nhiên không còn kiên nhẫn được nữa, dù sao nơi này cũng gần kinh thành, vạn nhất để lộ phong thanh thì hậu quả có thể vô cùng khôn lường.

Từ phía chiến trường hỗn loạn đột nhiên lần thứ hai phát ra lam quang rực rỡ, Lệ Kiếm Hồng mang kiếm hóa thành một cơn lốc màu lam, nhanh chóng biến mất rồi lại hiện ra, nện lên trận hình phòng ngự của Thần Phong vệ đội.  

Theo một tiếng nổ ầm ầm vang lên, ngay chính diện đập tới mười người Thần Phong vệ đội đứng mũi chịu sào.  

Dưới tác động mạnh mẽ lần này, liên tiếp từng dòng máu từ miệng hộc ra, Lệ Kiếm Hồng cũng không chậm trễ, huyền khí xanh thắm từ trên thân người nhỏ bé trong nháy mắt tỏa ra thành một vòng tròn lớn, trong vòng công kích của một kiếm này, ít nhất cũng có bảy tám người bị phân thành hai mảnh!  

Ngay lúc Lệ Kiếm Hồng xuất toàn lực cố mở một đường máu, lực cũ đã hết lực mới chưa sinh ra, Trương Tồn Hiếu và Thần Phong vệ đội đã nhanh chóng lấp lỗ hổng lại, hơn nữa còn có hơn ba mươi chuôi lợi khí chém tới Lệ Kiếm Hồng. Lệ Kiếm Hồng nhất thời chưa khôi phục, trúng hơn mười kiến, nhưng dù sao cũng đã đạt tới cảnh giới Thiên Huyền, lấy một chọi nhiều nhưng miễn cưỡng chịu được. Ngay lúc bị bao trong kiếm ảnh, Lệ Kiếm Hồng cố chấp vận huyền khí, hống to một tiếng, lại xuất kiếm làm mười mấy người trọng thương.  

Lệ Kiếm Hồng tấn công đột phá thu hoạch rất khá. Nhưng lúc hắn thì triển huyền khí cố dùng tới sát chiêu tấn công địch nhân thì nguyên khí đã đại thương, trước đó lại trúng hơn mười kiếm khiến cho da thịt hắn dù cứng như tinh thiết không hao tổn gì nhưng quần áo thì đã chẳng khác gì một tên ăn mày rách nát chằng chịt. Bất chợt xoay người một cái rời khỏi chiến trường.  

Đối với Lệ Kiếm Hồng, hao tổn bấy nhiêu chỉ cần điều tức một lát thì có thể trở lại như thường.  

Nhưng lần ra tay mãnh liệt lần này đã tạo ra kết quả rõ rệt, lỗ hổng cũng đã rành rành ra đó! Tinh nhuệ võ sĩ của Lý gia cũng đã như thủy triều tràn vào. 
Bình Luận (0)
Comment