Quân Lâm Binh Vương

Chương 724

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người này nấp kĩ một bên chờ thời cơ ra tay, chính ngay lúc Mạnh Hiểu Tùng đầu hàng, Chu Kiếm Minh tiêu giảm địch ý; sau đó lại tức giận đem Mạnh Hiểu Tùng đá lên, đem thân thể họ Mạnh đến một độ cao vi diệu không ngờ, vừa khéo khiến cho hắn cùng Chu, Mạnh hai người ở trên một đường thẳng, lại che được tầm mắt Chu Kiếm Minh.  

Tựa như là một chiếc lá nho nhỏ che mắt một người chốc lát, cũng khiến hắn khó lòng nhìn ra một mảnh rừng rậm phía sau!  

Bề ngoài che mắt, chính là như vậy!  

Mà trong tình huống này lại vi diêu tới tột bậc. Ngay khi sát thủ quần áo đầy máu bổng nhiên lao ra, liền nương theo "chiếc lá ngụy trang" này mà đến, xuyên qua thân thể Mạnh Hiểu Tùng, thẳng đến Chu Kiếm Minh! Mà lúc đó Chu Kiếm Minh đang vừa tức giận vừa buồn bực là lúc mà tính cảnh giác hạ xuống thấp nhất!  

Một kiếm thật vừa tay!  

Nếu chỉ xét tu vi của sát thủ, tuy hắn đã đạt tới cảnh giới cao thủ Thiên Huyền nhưng dùng thực lực chân chính cùng lắm cũng chỉ có thể ngang ngửa với Chu Kiếm Minh, có khi còn yếu hơn một bậc nếu giao chiến mặt đối mặt. Cho dù kết quả tốt nhất cũng chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi. Nếu không phải lựa chọn thời cơ tốt như vậy thì dù cho ám sát cũng chỉ có thể gây ra vài vết thương nhỏ, hiện tại lại xuất thần chặt đứt một chân Chu Kiếm Minh!  

Mắt nhìn thấy đùi phải bị một đường chặt đứt rơi xuống, máu tươi phun ra thành vòi như suối, Chu Kiếm Minh kêu lên một tiếng đau đớn, hai mắt trừng muốn rớt ra ngoài, thống khổ ngửa đầu lên. Mà ngay lúc này gã sát thủ toàn thân đầy máu không hề buông lỏng, vung trường kiếm vừa chặt đứt chân người lên thuận thế chém lên, đem đùi phải của họ Chu xé ra, một đường thế như chẻ tre chém tới!  

Chu Kiếm Minh gào lên khản cả giọng, đã có phần không giống tiếng người. Theo bản năng lùi về phía sau nhưng lại quên mất mình chỉ còn một chân, không những không thoát được mà còn ngã chổng vó lên trời. Mà lúc này hai tay của gã kia lại như hai thanh chùy lớn tỏa lam mang hung hung nện vào ngực hắn, lại còn liên tục không ngừng, răng rắc vài tiếng chấn đứt toàn bộ xương sườn trước ngực!  

Chu Kiếm Minh từ miệng phát ra âm thanh r3n rỉ như dã thú sắp chết, máu từ trong miệng phun ra cùng với nội tạng vỡ nát. Khăn che mặt từ sớm đã biến mất, bộ mặt to lớn lúc này vặn lại như rễ cây, toàn bộ gân xanh chằng chịt nổi lên.  

Trong mắt tên sát thủ lóe ra quang mang lãnh khốc, vẫn như trước chưa chịu buông tha, hai tay động một cái, lao người phóng gối tới hết đợt này đến đợt khác, chân trái vừa hạ, chân phải đã lên, không ngừng không nghỉ hành hạ th@n dưới Chu Kiếm Minh, hai khuỷu tay cũng như đánh trống không chậm chút nào nện lên ngực Chu Kiếm Minh một cách điên cuồng, hai tay nhanh như chớp nhập lại, mang theo hai luồng lam quang rực rỡ đánh vào hai bên thái dương Chu Kiếm Minh.  

Phanh! Thất khiếu nhất thời đều trở thành suối phun!  

Mưa máu nhẹ rơi!  

Hai chân hắn phập phồng như đang chạy. Một bên điên cuồng công kích lên thân thể Chu Kiếm Minh, một bên lại mang thân thể hắn nháy mắt thoát xa hơn mười trượng. Trong suốt quá trình, Chu Kiếm Minh không ngừng tiếp nhận công kích như vũ bão của hắn, đến cuối cùng cũng ngừng lại. Thân hình vốn cao lớn khôi ngô của Chu Kiếm Minh đã muốn trở thành một đám thịt vụn từ đầu đến chân. Cứ như thế mà buông ra cả người đổ xuống chân, không phát ra thanh âm gì nữa.  

Ngay cả một mảnh xương cốt của hắn, cũng đã hóa thành bột phấn!  

Trên ven đường đi mọi vật vì liên tục va đập với xác người cũng đều bị lực lượng điên cuồng tấn công đó mà vỡ vụn bay toán loạn.  

- Nhị sư đệ...  

- Nhị sư huynh...  

Hai tiếng gào bi phẫn tê tâm liệt phế vang lên, Lệ Kiếm Hồng và tam sư muội Phương Phiêu Hồng khóe mắt như rách ra đồng thời bỏ qua đối thủ lao tới. Nhưng mọi chuyện đã quá chậm, Chu Kiếm Minh chỉ còn lại một đám thịt vụn, ngay cả một hơi tàn cũng không có, rõ ràng đã chết từ lâu rồi.  

- Huyết kiếm đường sao? Ngươi là ai?  

Lệ Kiếm Hồng hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào thân ảnh màu máu kia.  

- Nhãn lực của Lệ đại gia quả nhiên không tồi, tại hạ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt của Huyết Kiếm Môn, hai vị là Thiên Huyền cao thủ nổi danh đã lâu như sấm bên tai, hôm nay gặp được thật là tam sinh hữu hạnh.  

Huyết nhân kia ha ha cười, từ từ xoa xoa thịt vụn và bột phấn xương cốt trên tay quay người nói:  

Bình Luận (0)
Comment