Quân Lâm Binh Vương

Chương 739

Người này không ngờ tên gọi lại là Phì trư tràng. Làm cho Quân Đại Thiếu lúc mới biết nhịn không được ríu rít, thiên hạ to lớn, thế giới thật lớn, thật sự là không gì lạ không có, cha mẹ người này tuyệt đối là không tầm thường. 

- Ngươi cũng quá không chuyên nghiệp đi? Hoàng Đế ở xa, tiểu tử ngươi năm năm làm huyện lệnh, lại chưa vơ vét đến năm vạn lượng bạc? Thật sự là quá kém? Mẹ kiếp! Làm tham quan ngươi cũng làm không được, khó trách tiểu tử ngươi bốn mươi tuổi vẫn chỉ là một tên huyện lệnh bỏ đi! Năm năm tham ô của ta a lão thiên ơi, ngươi làm cho ta một chiếc xe ngựa, đùng nói là không đủ nhé? 

Quân Khương Lâm lắc đầu, thở dài. Có chút buồn bã nhìn hắn, lại có ý phẫn nộ. 

- Dạ dạ, thiếu tướng quân nói rất đúng, hạ quan thật sự là vô dụng. 

Phì Trư Tràng vuốt mồ hôi lạnh trên mặt, nơm nớp lo sợ trả lời. Trong nội tâm kêu khổ thấu trời: "Lão tổ tông của ta ơi, chiếc xe ngựa của ngài bánh xe đều là gỗ tử đàn trăm năm. Trong xe còn có bốn khỏa minh châu vây quanh, cái này… cái này, đều là tiền của ta, gỗ tử đàn còn không đủ. Ván cửa cùng ván giường của ta ngài đều lấy đi, ngài nghĩ làm thế nào mới nhanh được đây? Đừng nói tham ô lúc trước, nhà ta chỉ còn bốn bức tường, còn có một cái mông thiếu nợ, ngài còn có để cho người sống hay không?"

- Haizz, ai nói ba năm làm tri phủ, bạc mười vạn rơi như tuyết, ngươi đã làm huyện lệnh năm năm rồi mới kiếm được năm vạn... Thật là một kẻ bất lực a! 

Quân Khương Lâm tiếp tục than thở. 

"Chính ngài cũng nói là làm tri phủ, nhưng lão tử chỉ là một huyện lệnh, còn là huyện lệnh của một khu trong mấy vạn khu trực thuộc.... Với tri phủ.... đâu phải chỉ kém vài cấp đâu". Phì Trư Tràng tiếp tục nói thầm, nhưng trên mặt vẫn lễ độ cung kính hết sức, lắng nghe Quân đại tiên phong chém gió. 

- Bất quá ngươi cũng đừng lo, ngã một lần khôn hơn một chút. Lần này thiếu gia đến đây, sẽ chỉ cho ngươi làm như thế nào ; hừm, còn hai tháng nữa thiếu gia có thể từ phía nam quay về, đến lúc đó chỉ sợ chiếc xe ngựa này cũng không ngồi được nữa. Ngươi trong hai tháng này cố gắng sưu cao thế nặng, tranh thủ thời gian tham ô nhận hối lộ nhiều vào, đến lúc thiếu gia trở về, còn phải làm một cỗ xe ngựa tốt một chút. Ngươi sớm chuẩn bị đi! Đừng như lần này vội vội vàng vàng, cơ hội này chỉ để cho mình ngươi thôi đấy! 

Quân đại thiếu gia thản nhiên nói. 

Phì Trư Tràng té nhào xuống đất, dập đầu như băm tỏi, nước mắt ào ào chảy xuống: 

- Thiếu tướng quân, hạ quan không dám nữa, hạ quan nhất định ra sức, thay đổi triệt để, quay đầu làm lại, lãng tử hồi đầu, hối lỗi sửa sai, làm người một lần nữa! Bỏ mình vì phúc lợi của dân chúng, dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy, lo lắng hết lòng... 

- Ngươi thực sự có văn hóa nha! Không ngờ có thể nói nhiều thành ngữ như thế. Nói thêm vài câu nữa đi, ngươi nếu nói thêm vài câu nữa, biết đâu ta lại mềm lòng, phát cái gì từ bi đó! 

Quân Khương Lâm cười mỉm nhìn hắn, khích lệ nói. 

Phì Trư Tràng dập đầu bôm bốp, đầu rạp xuống đất, trong lòng của hắn có một quyết định đến chết cũng không buông bỏ, làm quan, phải làm quan thanh liêm mới tốt. Tham quan… Không thể làm được đâu các huynh đệ ơi, gặp phải vị thiếu tướng quân này, sẽ biết làm tham quan khổ sở đến mức nào... 

Biết vậy chẳng làm oa hu hu... Hai tháng sau còn phải làm lại một chiếc xe ngựa nữa chứ? 

Ta khóc, lệ rơi tung tóe trong lòng! 

Nếu khóc ra mặt, có khi trực tiếp mất mạng... 

Ta nhất định phải hiệu triệu bọn tham quan khắp thiên hạ, nhất định phải làm thanh quan,, nhất định phải vì nhân dân phục vụ, Quân đại thiếu bên này vơ vét một trận kinh hoàng, Phệ Hồn bộ đội bên ngoài hủy diệt cũng đã trở lại, mang theo đầu người tí tách máu tươi, kéo đến tận công đường huyện nha, làm vị Phì Trư Tràng này sợ tới mức hôn mê bất tỉnh... 

Đây là đầu người a, sao lại nhiều như vậy chứ... 

Quân đại tiên phong, ăn uống no nê vơ vét tài sản cũng đủ rồi, lắc mông bỏ đi, Phì Trư Tràng bắt đầu lo lắng đại quân của Quân Vô Ý, bởi vì Quân Khương Lâm đã nói qua: "Vật tư cho đại quân sử dụng nếu có nửa điểm sơ suất, ta lập tức ngồi xe ngựa quay lại, làm một số việc bất hảo." Mà quân nhu tốt hay xấu, đều do Quân Vô Ý đại nhân nói, ngài suy nghĩ ra sao... 

Cho nên Phì Trư Tràng tỏ ra quá mức nhiệt tình làm cho Quân Vô Ý quân đại soái sởn cả tóc gáy. Lúc này, về phần Quân Khương Lâm Quân đại tiên phong, tiếp tục suất lĩnh hai trăm Quân Lâmn Thiên Phệ Hồn một mạch tiến về phía Nam, gặp núi mở đường, gặp sông bắc cầu không coi là gì, nhưng một mạch tinh phong huyết vũ lại là sự thật, cứ thế ầm ầm xuôi nam. 

Đương nhiên, hai đội Tàn Thiên Phệ Hồn huyết tinh tôi luyện, tiến triển cực nhanh, nguyên một đám có sát khí càng ngày càng bá đạo. 

Bọn chúng giống như tác hồn lệ quỷ trong địa ngục, ánh mắt sắc bén, khí tức tàn khốc, không thể không thấy được, đây chính là chiến trường xay thịt kh ủng bố. 

Không bị trừng phạt, nhưng thể diện mới là quan trọng. 

Mới chỉ giữa trưa ngày thứ tư, Quân Khương Lâm cùng bộ đội chủ lực đã vượt qua lộ trình bốn trăm dặm. Quân Khương Lâm ngồi trong cỗ xe sáu con ngựa kéo, thoải mái nhàn nhã, cỗ xe ngựa này rộng thùng thình, chiều rộng thùng xe hai thước, chiều dài ba thước rưỡi, bên trong không chỉ xắp đặt giường nhỏ, thậm chí còn có bàn uống trà và ghế, thực sự làm Quân Khương Lâm tâm huyết dâng trào, ngồi trong xe lòng như mở hội. 

Bất quá chuyện như vậy Quân Khương Lâm mới làm lần đầu, hơn nữa cũng không vượt qua nửa khắc đồng hồ là ngưng lại ngay. Cũng không ngoài lý do nào khác, đại lão gia cả ngày trèo đèo lội suối, ngay cả có xỏ giày, hương thơm từ bàn chân tỏa ra cũng đủ đánh gục vài người. ( vũ khí sinh học đây mà, mình vừa ăn khoai xong:0 (62):). 

Đặc biệt lại ngồi trong xe kín, hương vị này, quả thực giống như mùi cá ươn quen thuộc(ghê quá), cứ như vậy, Quân Đại Thiếu mất hẳn một ngày, mới xóa được hương vị thần tiên này... 

- Khởi bẩm công tử, phía trước... Có người cản đường. 

Phát ngôn, chính là thủ lĩnh lực lượng Phệ Hồn.
Bình Luận (0)
Comment