Quân Lâm Binh Vương

Chương 741

Quản Thanh Hàn căn bản là không thèm quan tâm, lạnh lùng nhìn hắn. 

- Khương Lâm ca ca... huynh thật sự nhẫn tâm đem hai người bọn muội quay về sao, bọn muội không muốn về đâu. 

Độc Cô Tiểu Nghệ cũng mặc kệ Quản Thanh Hàn, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, khóe mắt ửng hồng, tràn ngập chờ mong, tựa hồ lập tức muốn khóc: 

- Khương Lâm ca ca nơi này cách Thiên Hương thành đã hơn một ngàn dặm đường, đường xá xa xa xôi, muội cùng tỷ tỷ trên đường về xảy ra chuyện gì... huynh lại nhẫn tâm thế sao? Hơn nữa, con đường hung hiểm như thế, nhân tâm lại khó dò... 

- Chớ có làm bộ với ta! Nước mắt cũng không có tác dụng đâu. 

Quân Khương Lâm thờ ơ, hiện tại biết rõ đường xá hung hiểm nhân tâm khó dò rồi a? Lúc trước sao các ngươi không nghĩ ra? Nói như vậy, bảo bản thiếu gia có tin hay không? Coi ta ngu ngốc lắm sao?

Công phu diễn trò của nha đầu kia quả là không tệ nhưng chưa đủ qua mặt Quân Khương Lâm. Đừng tưởng lúc này vẻ mặt điềm đạm đáng yêu là thực, nháy mắt sau đó liền hóa thành ngang ngược. 

Gặp quỷ còn không sợ tối sao? Quân Khương Lâm đã lĩnh giáo qua, nếu còn nghe theo, đúng là không còn thiên lý nữa. 

- Nói như vậy, ngươi quyết định đưa chúng ta trở về? 

Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức trợn tròn tròng mắt, tuy con mắt xinh đẹp trợn tròn lên càng động lòng người, nhưng đã bắt đầu chuyển sang uy hiếp, tốc độ biến sắc mặt rõ ràng lại được đề cao. 

- Hai vị tỷ tỷ, các ngươi ở đây làm gì cũng chỉ thêm phiền toái, hai người xứng được đi theo sao? Có gì tài giỏi không? Cho ngươi giết người, ngươi dám sao? 

Quân Khương Lâm khinh thường xuy một tiếng, nói: 

- Ngoan ngoãn trở về đi, ta coi như chưa có chuyện gì, bằng không, đừng trách ca ca ta đem các ngươi trói thành bánh chưng đưa về! Đừng tưởng rằng ca ca này không làm được! Đến lúc đó các ngươi sẽ xấu mặt đó! 

- Ngươi dám! 

Tiểu nha đầu nhe răng gầm gừ, bộc lộ bộ mặt hung ác, cuối cùng cũng lộ nguyên hình. 

- Quên đi Tiểu Nghệ, đừng cầu xin hắn. 

Tên này không có nửa điểm đồng tình, Quản Thanh Hàn mặt không chút thay đổi nhìn Quân Khương Lâm, lại hướng Độc Cô Tiểu Nghệ nói: 

- Tự chúng ta đi thôi, không cần đi theo hắn. Không có hắn, tự chúng ta không thể đi hơn một ngàn bốn trăm dặm sao, chẳng lẽ dưới hông chúng ta không có hai cái chân sao? Bằng hai người chúng ta còn không đi tới Thiên Nam được sao? 

- Hừ, ngươi ra vẻ cái gì? Tự chúng ta đi! 

Độc Cô Tiểu Nghệ hướng cái cằm nhỏ lên: 

- Không phải chỉ là một thiên tướng thôi sao? Lại là nhánh quân phụ! Hừ, ta thấy so với Đại tướng quân, ngươi cũng chả là cái đinh gì! 

Mắt thấy hai nàng châm chọc vài câu xong xoay người muốn đi, Quân Khương Lâm cũng đã hơi tức giận, nếu để cho hai người này cứ như vậy mà đi Thiên Nam, cho dù cuối cùng có thể tới nơi an toàn, mình trở về khẳng định thế nào cũng bị chửi một trận. Quân lão gia tử, Tam thúc, Độc Cô lão gia tử, Độc Cô Vô Địch xem ra đều không bỏ qua cho mình, thậm chí Quân Khương Lâm cũng có thể đoán được: "Ngươi đã làm cho hai người con gai yếu ớt đi Thiên Nam xa xôi ngàn dặm? Ngươi có thể yên tâm sao?Nếu xảy ra chuyện thì biết làm thế nào? Cho dù không có chuyện gì xảy ra cũng không thể làm như vậy được! 

- Ngăn lại! Bắt cả hai lại cho ta! 

Quân Khương Lâm cắn chặt răng thét lên ra lệnh. Bảy tám đội viên Phệ Hồn động tác nhanh chóng, như lang như hổ tiến lên. Thiết Tháp đứng ngăn cản hai nàng bỏ chạy, Quân Khương Lâm: 

- Hai người các ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn cho ta, chỉ cần thuận theo ta, tất có chỗ tốt, nếu không thì... 

Nói tới đây, Quân đại thiếu đột nhiên ngậm chặt miệng. Cơn tức này, sao lại giống như ác bá ức hiếp dân nữ thế nhỉ? 

- Quân Khương Lâm, hôm nay ta không thể không đi Thiên Nam, nếu ngươi thật sự bức bách ta, ta đây Quản Thanh Hàn nói được thì làm được. Lập tức chết ở chỗ này, ta sẽ chết trước mặt ngươi! Ngươi nói ta có dám hay không? 

Trong mắt Quản Thanh Hàn hiện lên thần sắc phức tạp, nàng rút ngay một thanh chủy thủ sắc lạnh, kề ngay trên cổ. 

- Quân Khương Lâm, ngươi cũng đã biết, ta không nên đi Thiên Nam, cũng không làm được cái gì khác, chỉ vì ngươi và Tam thúc; nếu không phải lo lắng cho hai người các ngươi, lo lắng Huyết Hồn sơn trang sẽ vì chuyện của ta mà làm khó dễ các ngươi, ta cần gì phải vượt ngàn dặm xa xôi đến Thiên Nam? Ta là tiểu cô nương không phân rõ nặng nhẹ sao? 

- Quân Khương Lâm ngươi vì ta mà cả sống chết cũng không thèm để ý, để bảo vệ sự trong sạch của ta, chẳng lẽ Quản Thanh Hàn này nhìn thấy các ngươi xâm nhập đầm rồng hang hổ mà không làm gì... ta chẳng phải là nữ nhân vong ân bội nghĩa hay sao? 

- Chẳng lẽ chỉ có nam nhân các ngươi hy sinh bản thân vì nghĩa, nữ nhân chúng ta chỉ có thể sống tạm bợ sao? Lần này đến Thiên Nam nếu thuận lợi thì thôi, nếu không...tấm thân Quản Thanh Hàn này… 

Độc Cô Tiểu Nghệ lại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nàng thấy chiêu này của Quản Thanh Hàn rất có tác dụng, vênh mặt con môi, dương dương tự đắc nói: 

- Đúng! Nếu ngươi không cho chúng ta đi, chúng ta liền chết ở chỗ này! Ngươi nói chúng ta có dám hay không! Hừ hừ, hi hi hi... 

Quả thực chưa thấy ai muốn tự sát mà còn đắc ý như vậy cả, Quản đại tiểu thư nhà người ta nói rõ ràng như vậy, đến tiểu nha đầu này, còn dám lừa gạt đến mức này, thậm chí còn cười hì hì, thật sự là không còn gì để nói. 

Quân Khương Lâm đầu to như cái đấu. truyện ngôn tình 

Độc Cô Tiểu Nghệ có lẽ sợ cho thiên hạ không loạn, nhưng hắn nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của Quản Thanh Hàn rõ ràng có thể thấy, Quản Thanh Hàn nói được là làm được! Nếu mình nhất định không cho nàng đi, vậy thì trước ngựa của mình có ngay một cỗ thi thể!
Bình Luận (0)
Comment