Quân Lâm Binh Vương

Chương 750

Kỳ thật có thể lập được một tiểu đội trong đó có hai người là Kim Huyền cao thủ. Cho dù là các quốc gia đương thời cũng rất hãn hữu, thuộc dạng có một không hai rồi. Đội ngũ hơn trăm người này tuyệt đối làm người nghe thấy phải kinh hãi. Kể cả là hoàng đế của một nước cũng chưa chắc có thể đưa ra đại thủ bút như vậy. Có thể dễ dàng thành lập một nhánh quân tinh nhuệ mà đội viên đều là Kim Huyền cao thủ sao! 

Cho nên nếu theo cách đánh giá của thường nhân thì chi chiến lực trước mắt của Quân Khương Lâm tuyệt đối có thể ảnh hưởng tới chiến cục của một hồi chiến tranh thông thường! 

Thế nhưng chiến lực của nó nếu như theo đánh giá của Thần Huyền cao thủ thì so với chiến tranh thế tục thông thường cũng chẳng khác nhau là mấy. Cùng lắm là có thực lực mạnh hơn một chút, giải quyết tốn thêm chút thời gian mà thôi. Đây cũng chính là điểm bất đồng quan trọng trong suy nghĩ của các cường giả. Vì thế chi chiến lực này trong mắt các đế vương đương thời có thể xem như là một bộ phận tinh nhuệ, cường hãn trân quý, nhưng trong mắt của ba đại cao thủ ở đây cũng chẳng đáng để ý. 

Mà điều chân chính làm cho ba đại cao thủ động dung, cảm thấy kỳ quái chính là cỗ khí tức vừa nãy. Đúng vậy, chính là cỗ khí tức cường hãn đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? 

- Thiếu niên kia, lão phu hỏi ngươi, vừa rồi có thấy người nào nghỉ chân ở đây, sau đó lại lập tức ly khai không? Chỉ cần thành thật trả lời rõ ràng, tự nhiên không để ngươi chịu thiệt thòi, hiểu không? 

Thấp bé hán tử tên gọi là Đông Phương Vấn Đao, là lão tam trong ba người này. Trong hai người còn lại thì trung niên râu đen là Đông Phương Vấn Tình, hán tử gầy yếu tên gọi là Đông Phương Vấn Kiếm; ba người bon họ nguyên là huynh đệ ruột thịt. 

Đông Phương Vấn Đao thấy hai ca ca của mình không chịu mở miệng, mà hắn lại có thân phận thấp nhất trong ba người, cho nên lẽ đương nhiên là hắn phải mở miệng để hỏi. 

Đáng ra hắn hỏi xong thì thôi, nhưng thái độ lại vô cùng không thích hợp, mắt chẳng buồn nhìn thẳng vào đối phương, chỉ liếc một cái, hơn nữa lại như tỏ vẻ cao cao tại thượng, ngữ khí giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy. 

Kỳ thật cũng khó trách hắn, thậm chí cũng không thể nói Đông Phương Vấn Đao quá đáng. Mặc dù hắn là người có thực lực thấp nhất trong ba huynh đệ nhưng cũng là Thần Huyền nhị phẩm, thực lực cường hãn, đối mặt với mấy Ngọc Huyền và Kim Huyền, tự nhiên trong lòng hắn có một loại suy nghĩ: "Có thể làm ta mở miệng nói chuyện đã là nể mặt bọn ngươi lắm rồi, đó là chưa kể đến hứa hẹn không để các ngươi chịu thiệt." 

Một Huyền giả nếu có thể được Thần Huyền cường giả chỉ điểm một chút thì chính là đại ân huệ rồi. Cho dù chỉ là một chiêu nửa thức hay thậm chí chỉ là đôi lời đánh giá cũng đủ dùng cả đời tu luyện sau này. 

Vì vậy hai người Đông Phương lão đại, lão nhị đứng bên cạnh cũng có bộ dạng giốnh y như thế. Họ thậm chí còn nghĩ rằng huynh đệ của mình hỏi như vậy cũng chẳng có gì gọi là không ổn. 

Hắn hỏi như vậy thì sao, đổi lại mình phỏng chừng cũng sẽ làm như thế. Thậm chí kẻ được hỏi còn rất vui mừng, mau mau thành thật trả lời, thậm chí sau đó còn tìm cách lấy lòng, nịnh bợ tranh thủ kiếm chút hảo cảm của ba người là đằng khác. 

Nhưng đáng tiếc là, người đang đứng trước mặt hắn lại là Quân Mạc Lâm Quân đại sát thủ. 

Bản thân hắn vốn là một loại cứng mềm đều không dễ dàng nghe theo. Đặc biệt là không bao giờ chấp nhận bị người khác uy hiếp, dù chỉ là nửa điểm. 

Cho dù là uy hiếp của ba vị Thần Huyền cường giả trước mặt. 

Lại nói Khương Lâm hắn hơn mười năm trước cũng thoáng gặp qua ba cậu của mình một lần, khi đó hắn mới chỉ sáu bảy tuổi mà thôi. Theo như bản tính vốn có của hắn đã sớm đem ký ức về ba người cậu kia quên sạch không còn một mảnh. Hiện tại, sau khi nhập vào thân thể mới Quân Khương Lâm lại càng không chút có ấn tượng. Tên khốn Quân Khương Lâm trước đây vốn đã quên còn không kịp, lấy đâu ấn với chả tượng. 

Mà ba vị cữu cữu đại nhân trước mặt Quân Khương Lâm cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự; ai có thể ngờ một tên tiểu quỷ bất hảo thò lò mũi xanh mười năm về trước cùng người thanh niên ngọc thụ lâm phong, khí độ bất phàm, nhân tài xuất chúng này có liên hệ? Hơn nữa ba người đồng dạng cũng quên tiệt. Tuy rằng người thanh niên này rất tuấn tú nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt. Dẫu vậy cả ba người tuyệt đối không dám tưởng tượng được đó lại là cháu của mình. 

Bởi lẽ trong chút ký ức của ba người thì thằng cháu kia tuyệt đối là một tên phế vật, phá gia chi tử từ đầu tới chân. Sao có thể sánh với người thanh niên trước mặt, tuấn tú, đáng yêu, khí chất bất phàm, ngạo nghễ bất khuất? Huống chi, tu vi của người thanh niên này cũng đã đạt tới Ngọc Huyền trung giai. Mà đứa cháu của mình, trong truyền thuyết chính là một tên tiểu tử phế vật, bất luận thế nào cũng không thấy có nửa điểm liên quan. 

- Ha ha… Tiểu Nghệ muội muội ngươi thấy không? Cây cối ở nơi này quả là hiếm gặp. Bắt đầu vào cuối mùa thu, lá cây biến thành màu bạc, nhưng không có rụng xuống, đến khi khai xuân, lại khôi phục màu xanh biếc lần thứ hai, quả nhiên là kỳ diệu a. 

- Nếu có thể, khi trở về chúng ta sẽ mang theo hai gốc về trồng, thế nào? 

Quân Khương Lâm tựa như không nghe thấy câu hỏi của Đông Phương Vấn Đao, vẫn thản nhiên cười, tay chỉ vào một cái cây gần đó giới thiệu cho Độc Cô Tiểu Nghệ. 

Đông Phương Vấn Đao nhất thời tím mặt! 

Đối phương hoàn toàn không có để mình vào trong mắt? Rất mất mặt a! Đông Phương Tam gia nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó gằn giọng đầy ác ý nói: 

- Tiểu tử, ta đang hỏi ngươi đó. Ngươi bị điếc à? Không nghe Tam gia ta hỏi sao? Muốn ăn đòn phải không? 

Thấy vậy, Đông Phương Vấn Tình bên cạnh cũng nhíu mày nói: 

- Lão Tam! Chỉ hỏi thôi, không được làm cho tiểu tử sợ hãi. 

Hắn trong lòng cũng có chút cảnh giác, lấy tu vi của tiểu tử này, khẳng định hắn có thể cảm nhận được khí thế của chúng ta, nhưng không những không kinh ngạc mà còn rất bình tĩnh, thậm chí là mặc kệ, chẳng thèm quan tâm! Chẳng lẽ hắn có chỗ dựa cường đại? Hay là hậu nhân của danh môn?
Bình Luận (0)
Comment