Quân Lâm Binh Vương

Chương 762

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại nói, trong vài năm đầu tiên, mấy Chí Tôn luôn luôn để ý kỹ càng, chỉ e Đông Phương Thế Gia không tuân thủ thệ ngôn. Vì vậy, dưới cường đại áp lực như thế, Đông Phương Thế Gia cũng không khỏi phải chịu khuất phục, cùng với thế gian triệt để cắt đứt quan hệ. Thế nhưng, chỉ cần đơn cử theo toán học mà tính, nhu cầu ăn, mặc, đi lại... cho hơn trăm con người thủy chung cũng là một con số không nhỏ! Dù có căn cơ thâm hậu đến mấy đi chăng nữa, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi. Cho nên chỉ mấy năm sau, tất cả đều bắt đầu có cảm giác miệng ăn núi lở. Lúc đó liền bắt đầu liên hệ với mấy vị Chí Tôn, hy vọng có thể khôi phục sinh ý của Đông Phương Thế Gia. 

Dù sao, Đông Phương Thế Gia có thể không xuất hiện nhưng chung quy vẫn phải tham gia giao dịch buôn bán của thế tục, tìm kế sinh nhai. Nhưng trong ba vị Chí Tôn làm chứng ngày trước thì Vân Biệt Trần xưa nay như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, còn Lệ Tuyệt Thiên quanh năm vân du, rất khó gặp được. Người duy nhất có khả năng gặp được là Hàn Phong Tuyết thì lại là người của Phong Tuyết Ngân Thành, chung quy khó có thể gặp được cả ba người. 

Vạn bất đắc dĩ, Đông Phương Thế Gia hàng năm đành phải phái ra vài người duy trì sinh ý, nhưng vài năm trở lại đây lại không có người nào. Vốn trước đó có chút sinh ý nhưng hiện tại đa phần cũng đã suy bại rồi, mà muốn làm sinh ý mới cũng cần phải có lượng lớn nhân lực và vật lực, không có đơn giản là nói muốn làm thì làm được ngay. 

Hiện tại, Lệ Tuyệt Thiên tự mình truyền thư tới Đông Phương Thế Gia tìm kiếm sự trợ giúp, ra giá mười vạn lượng bạc một người, đây cũng có thể coi là một nguồn thu nhập khá lớn! Đồng thời cũng biểu lộ rõ ràng ý tứ của Lệ Tuyệt Thiên rằng: Các ngươi tái xuất giang hồ, ta cho dù có biết nhưng cũng sẽ không hỏi đến. 

Nói thật, lần giao dịch này đối với Đông Phương Thế Gia vô cùng quan trọng, thậm chí còn giống như họ thiếu Huyết Hồn sơn trang một cái đại nhân tình vậy. Cho nên lần này Đông Phương Tam Kiếm đồng thời xuất mã. Nguyên lai chính là như vậy chứ không phải vì tham ba mươi vạn lượng bạc thù lao. 

- Những năm gần đây, gia gia của con vào mỗi mùa trong năm đều âm thầm phái nhân mã mang rất nhiều vật tư tới cho Đông Phương Thế Gia; nhưng bà ngoại con một mực từ chối không nhận. 

Đông Phương Vấn Tình cười khổ một tiếng. Sau đó thở dài nói tiếp: 

- Có ai ngờ được, Đông Phương Thế Gia năm đó từng tung hoàng thiên hạ lại bị rơi vào tình cảnh như bây giờ? 

Quân Khương Lâm im lặng không nói gì. 

Chuyện này rốt cuộc cái nào đúng, cái nào sai rất là khó nói rõ. 

Gia gia đâu phải người vô tình, hắn cũng chỉ là một lão nhân như bao lão nhân bình thường khác mà thôi. Cứ cho là Đông Phương Thế Gia thực lực cường đại đi! Thậm chí là đạo lý nằm trong tay hai nhà bọn họ thì sao? Nếu như tùy tiện tiêu diệt Thiên Hương đế quốc hoàng thất thì chắc chắn sẽ dẫn tới công phẫn của toàn bộ đại lục. Lúc đó, không kể tới những người có mặt khi thành lập Chí Tôn minh ước hiển nhiên sẽ ra tay can thiệp, mà kể cả là thiên hạ bát đại Chí tôn đương thời cũng sẽ xuất thủ gây khó dễ. 

Huống chi còn có Tiêu Gia Phong Tuyết Ngân Thành. 

Chỉ một khúc mắc nhỏ này thôi cũng có thể làm cho Đông Phương Thế Gia và Quân gia hai nhà đồng thời bị hủy diệt! 

Cái này tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền, hơn nữa còn là kết quả mà bất kể kẻ nào cũng muốn tận mắt chứng kiến! Bản thân gia gia cả đời tung hoành sa trường, nhưng nếu kết quả rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra được thì đúng là uổng phí thanh danh một đời đại tướng. 

Suy tính mọi đường, cuối cùng mới đưa ra một quyết định đoạn tuyệt quan hệ, vô luận như thế nào, bảo trụ hai gia tộc mới là điều quan trọng nhất cần làm! 

Cuối cùng nhận được kết quả như hiện tại, mặc dù mọi người tạm thời đều rất thống khổ, nhưng có thể cam đoan cả hai nhà vẫn có cuộc sống yên ổn. Hơn nữa, ít nhất có thể khẳng định Đông Phương Thế Gia chắc chắn không bị tuyệt diệt, lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Bằng không, lấy tính tình như của Quân Chiến Thiên mà nói, há lại có thể nén giận như thế, đồng thời hoàn toàn không đề cập tới chuyện báo thù? 

Quân Khương Lâm vẫn kỳ quái, bản thân gia gia cùng Tam thúc đều là "nhân chung chân nam nhi, thiết huyết vĩ trượng phu". Làm sao có thể nhiều năm như vậy vẫn không đi báo thù? Chỉ bằng mười sáu chữ trong Quân gia tổ huấn cũng đủ để phải báo thù rồi, nhưng nguyên lai vẫn còn có nguyên nhân sâu xa như vậy. 

Với Quân Chiến Thiên mà nói, nếu người của Quân gia vì báo thù mà chết sạch lão cũng không chớp mắt lấy một cái. Thế nhưng, nếu vì chuyện này mà làm liên lụy tới Đông Phương Thế Gia chịu họa diệt tộc, với tính cách ngay thẳng như của lão gia tử mà nói, thì đây tuyệt đối là chuyện ngàn vạn lần không thể chấp nhận được. Là một nam nhân dưới khố có c hym, tất nhiên sẽ không tiếc rẻ nhiệt huyết, sinh mạng của gia tộc mình, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới chuyện sinh tử của người khác! 

Quân Khương Lâm cho rằng, mặc dù đây chỉ là cách nhìn của bản thân hắn về chuyện này mà thôi, không chắc chắn là chính xác toàn bộ nhưng hắn dám khẳng định cũng không sai lệch so với sự thật là mấy. 

- Trên thực tế, mười năm qua ẩn cư với Đông Phương Thế Gia chúng ta mà nói, chưa hẳn đã là một chuyện xấu. 

Đông Phương Vấn Tình nhìn bộ dáng khổ sở của Quân Khương Lâm mỉm cười trấn an, nói: 

Bình Luận (0)
Comment