Quân Lâm Binh Vương

Chương 764

- Cho nên con sẽ không bao giờ tận lực trong chiến đấu, không bao giờ có được cái cảm giác nơm nớp lo sợ giữa ranh giới sinh tử. Nhưng.... chỉ khi đối mặt với tử vong áp lực mới có thể chân chính thu được kỳ ngộ đột phát. Vì vậy, chúng ta dù có trăm nguồn cũng không đổ thành sông đạt được đột phá, cuối cùng cũng chẳng thu hoạch được gì ngoài dự kiến cả. Cũng chính vì như thế mà cả đời này vô pháp tiến nhập Chí tôn chi cảnh! 

Quân Khương Lâm nhất thời động dung! 

Bởi vì Hồng Quân tháp có công năng vô cùng cường đại, cho nên tới bây giờ, mặc dù tu vi của mình chỉ là Ngọc Huyền mà thôi, nhưng có thể cam đoan một điều, kể cả là bát đại Chí Tôn đồng thời ra tay, cũng chắc chắn không thể lấy được mạng của mình. 

Do vậy, bản thân hắn chẳng bao giờ biết sợ hãi là gì, trong khi tu vi bản thân còn chưa có đạt tới Ngân Huyền mà đã cả gan đối đầu cùng Thiên Huyền, Thần huyền, hơn nữa, trong lòng hắn từ trước tới giờ còn chưa có nếm trải qua cái cảm giác dưới tử vong áp lực là như thế nào! 

Nhưng hắn tự hỏi, quả thật, nếu như mình xuyên việt tới đây mà không có Hồng Quân Tháp thì sao? Như vậy, với sự ngông cuồng, tự tung tự tác của bản thân, đến giờ không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi đây? 

Trước đây hắn luôn có chút đắc ý. Hắn cho rằng bản thân thần thông quảng đại, chẳng cần cố kỵ điều gì. Nhưng giả sử sau này mình cứ giữ cái suy nghĩ này trong đầu, cho dù có Hồng Quân Tháp thì bản thân có thể tiến bộ được nữa không? 

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, trên đầu Quân Khương Lâm mồ hôi lạnh cứ chậm rãi tuôn ra, rơi lên mặt bàn tạo lên những tiếng tí tác, âm thanh đều đặn, vô cùng thanh thúy. 

Đông Phương Vấn Tình nhận thấy ngoại tôn đã tiếp thu được lời khuyên của mình, hiện tại bộ dạng hiển nhiên đang rất khẩn trương, cho nên hắn tự nhận thấy không lên làm kinh động, cắt đứt dòng suy nghĩ của ngoại tôn, cho nên hắn nhẹ nhàng hướng tới hai đệ đệ phất tay ra hiệu, ba người lặng lẽ lui ra ngoài. 

Chỉ còn lại một mình Quân Khương Lâm ngồi trong trướng bồng, lông mày nhíu lại, đầy trầm tư. 

Có lẽ ta phải thay đổi một chút? 

Hồng Quân Tháp có lẽ là một kiện bảo vật cựu kỳ nghịch thiên, thế nhưng, chính vì sự nghịch thiên của nó, cộng với công năng quá cường đại, hiện tại đối với tiến bộ của bản thân lại rất bất lợi! 

Quân Khương Lâm ngồi đó suy nghĩ tròn một đêm! Thẳng đến ngày thứ hai, hắn vẫn chưa thông suốt vấn đề này. 

Sáng sớm, khi Quân Khương Lâm đi ra, hai hốc mắt đã đen sì, vặn vặn lưng hai cái. 

Đông Phương Vấn Tình râu dài tung bay, lẳng lặng đứng dưới một gốc đại thụ trước cửa doanh trướng nhìn hắn hỏi: 

- Thế nào? Vẫn chưa nghĩ ra sao? 

Quân Khương Lâm cười khổ một tiếng, ngửa đầu nhìn bầu trời, nói: 

- Người cấp cho con một nan đề không nhỏ a. Bản thân có một thân pháp tuyệt diệu, chẳng lẽ không thể sử dụng? Hoặc là trong khi đối phó địch nhân, tuy đã biết rõ đối phương so với mình mạnh hơn nhưng vẫn cố gắng không dùng tới, ví dụ như là Ngọc Huyền đối đầu với Chí Tôn chẳng hạn, chẳng lẽ vẫn nhất quyết không cần động tới? Đây chẳng phải là đi tìm chết sao? 

- Con thức trắng một đêm suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ vì thắc mắc này? 

Đông Phương Vấn Tình nhất thời có chút thất thố, hai mắt trợn ngược, đột nhiên chửi ầm lên: 

- Ngu ngốc, ngu ngốc! Vô liêm sỉ! Thiển cận! Dốt nát! Muội muội của ta thông minh tuyệt đỉnh làm sao lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như ngươi thế này? Thực sự lão phu không còn gì để nói với ngươi cả, lão phu bó tay toàn tập rồi! Ngươi...tên đầu gỗ này, quả nhiên là đần độn tới cực điểm! Đầu bị lừa đá à? 

- Ách? 

Quân Khương Lâm quả thực muốn ngất. Từ kiếp trước đến kiếp này, còn chưa có ai khen ta thông minh... nhưng không ngờ có người mắng ta ngu dốt? Hắn rất muốn phản bác, nhưng nhất thời không tìm ra được ngôn từ nào thích hợp cả. Vì thế, hắn không khỏi ngây ngẩn cả người 

- Đạo lý lúc trước lão tử nói với ngươi, ngươi không để ý à. Chính là muốn nhắc nhở ngươi rằng, nếu như gặp phải địch thủ đồng cấp, phải cố gắng chiến thắng mà không được sử dụng thân pháp. Có thể chính diện so tài thì phải tận hết khả năng của mình mà chiến đấu, thỉnh thoảng cũng có thể khiêu chiến vượt cấp, nhưng tuyệt đối thực lực của đối thủ so với bản thân không được chênh lệch quá lớn! Ai nói ngươi phải hấp tấp, vội vàng, lấy thực lực của một Ngọc Huyền nhỏ bé đi khiêu chiến với cao thủ cấp Thiên Huyền, Thần huyền, Chí Tôn? Đây không phải là sợ mình sống quá lâu sao? 

- Sặc! 

Quân Khương Lâm dở khóc dở cười nói: 

- Nhưng người cũng đâu có nói rõ như thế. 

- Cái này còn cần phải nói rõ? Ta kháo, đã đánh không lại người ta mà hết lần này tới lần khác còn muốn đánh tiếp? Có thân pháp tinh diệu để làm gì, không phải là dùng để thoát thân khi tính mạng bị đe dọa sao! Lẽ nào ngươi ngu thật? 

Đông Phương Vấn Tình có chút chán nản. Tên cháu này sao lại ngu ngốc đến vậy? 

Thế nhưng có một điều hắn lại không rõ, đó là, càng là người càng thông minh một khi lạc vào rừng sâu, ngược lại càng khó tìm được lối ra.
Bình Luận (0)
Comment