Quân Lâm Binh Vương

Chương 778

Ở trong thế giới cường giả này, chỉ ai có nắm đấm lớn hơn thì mới có công đạo. 

Nhưng lời người kia vừa nói tuy có vẻ như già mồm cãi cố, thế nhưng tất cả đều lá sự thực! Hơn nữa lời châm chọc này đối với Lệ Tuyệt Thiên quả là cay độc. Ngược lại Quân Khương Lâm nghe mấy lời đó trong lòng lại cảm thấy vô cùng thư thái. Dường như chỉ muốn chỉ thẳng tay vào mũi Lệ Tyệt Thiên mà mắng: Lão hỗn đản, ngươi luôn miệng nói cái gì mà giảng đạo lý, nói cái gì mà công đạo tại lòng người, nhưng bản thân ngươi có bao giờ nói công đạo, giảng đạo lý không? Con của ngươi cường ngạnh đi cướp con dâu nhà người ta ngươi có giảng đạo lý không? Công đạo ở đâu đây? 

Quả nhiên là ác nhân tất hữu ác nhân trị nha! 

Lệ Tuyệt Thiên âm trầm hừ một tiếng, nói: 

- Mai Tôn giả những lời này, chắc không phải là muốn chẳng phân biệt tốt xấu, bao che người của mình sao? 

Tuyệt Thiên Chí tôn thủy chung vẫn là một trong Thiên hạ Bát đại Chí Tôn, không muốn gạt bỏ lương tâm nói chuyện, đơn giản chỉ đưa vấn đề ra nói trước hòng làm rõ phải trái. Hơn nữa, đương trường còn có mặt rất nhiều cường giả nổi danh trong thiên hạ, dù cho Mai Tôn giả này có bản lãnh thông thiên, cũng chưa chắc có thể một tay đấu lại với tất cả cao thủ chỗ này! 

Người nọ đúng là dị thường cường ngạnh, tiếp tục nói: 

- Ta muốn bao che đó, bằng vào một mình Lệ Tuyệt Thiên ngươi thì có thể làm gì? Bát đại Chí Tôn các ngươi tuy trên tục giới uy chấn thiên hạ nhưng cũng không xứng được ta để vào trong mắt! Lệ Tuyệt Thiên, ta van ngươi đó, trước khi nói chuyện ngươi hãy nghĩ xem ngươi đang nói chuyện với ai nha! 

Nói đến đây, người nọ đột ngột ngừng lại, tựa như đang gặp phải chuyện gì đó, nhưng sau kih im lặng một hồi, đột nhiên nổi giận, gầm lên một tiếng, hung ác hỏi thăm: 

- Lệ Tuyệt Thiên, ngươi tiến nhập Độn Thế tiên cung từ khi nào? Không ngờ dám dùng Độn Mạch Tâm Kiếm đả thương tứ đệ ta? Quả là lớn gan! 

Âm thanh vừa phát ra, kinh thiên động địa! Ngay cả phong vân cũng bị âm thanh phẫn nộ đó làm cho rung động không thôi! Từ đó có thể thấy được Thiên Phạt lão đại thực sự đã động nộ rồi! Xem ra, Hùng Khai Sơn bị thương hiện đang đứng trước mặt của hắn, nói cho hắn biết được thương thế của bản thân. 

Quân Khương Lâm trong lòng khẽ động, Độn Thế tiên cung. Đó địa phương nào? Vì sao chưa từng nghe nói qua? Nhìn mọi người xung quanh, trên mặt cũng hiện lên thần sắc mơ hồ khó hiểu. Hiển nhiên, bọn họ cũng chưa có nghe qua về địa phương này.... 

Mọi người nhất thời nghi hoặc, Quân Khương Lâm lại càng thấy trầm trọng hơn một bậc, Độn Thế tiên cung tạm thời còn chưa tham dự, thế nhưng Lệ Tuyệt Thiên không ngờ đã có thể đả thương được Hùng Khai Sơn, hơn nữa xem tình hình này thì thương thế đó cũng không nhẹ, chí ít là ngoài sức tường tưởng của mọi người. Hơn nữa, thể chất của Huyền thú luôn vượt xa nhân loại, mà Hùng Khai Sơn lại chính là Cự Hùng thú vương, cho nên sẽ càng cường hãn hơn. Lúc trước hắn từng bị Ưng Bác Không và Thạch Trường Tiếu vây công, đánh đấm thậm tệ mà vẫn không bị tổn thương chút nào, cái này đủ thấy sức phòng ngự toàn thân của hắn cường hãn tới bực nào. 

Tuy nhiên, lúc này đây, Lệ Tuyệt Thiên lại thi triển cái gì mà" Độn Mạch Tâm Kiếm" đánh hắn bị thương nặng, điều này chứng tỏ chiêu thức kia phải uy lực tới mức nào, không cần nói chắc cũng có thể hiểu được! 

- Nếu buông tay được thì buông tay! Mai tôn Giả! Không nên vì xúc động nhất thời mà rước họa vào thân.... 

Trong âm thanh của Lệ Tuyệt Thiên đã mang theo chút cảnh cáo, hăm dọa, hắn nói tiếp: 

- Nếu vạn nhất chuyện này huyên náo quá mức, làm cho thánh địa nổi giận, cho dù Mai Tôn Giả bản lãnh thông thiên cũng nên hảo hảo lo lắng cho bản thân mình đi? 

Đối với câu hỏi của đối phương rằng hắn tiến nhập Độn Thế Tiên Cung từ khi nào, không ngờ hắn lại không thèm trả lời! 

- Ha ha ha... 

Tiếng cười lạnh lẽo vang lên, chấn động thiên không, liên miên không dứt, sau một hồi lâu, tiếng cười dừng lại giọng nói người kia lại vang lên: 

- Lệ Tuyệt Thiên, đây là ngươi đang mang thánh địa ra uy hiếp ta sao?

- Vẫn là câu nói kia, không dám, không dám! Bổn tọa chẳng qua là khuyến cáo tôn giả nên suy xét cẩn thận mà thôi. 

Lệ Tuyệt Thiên dùng thanh âm trầm ổn nói: 

- Mai tôn giả, thiên địa không thể khinh nhờn, thánh địa không thể truyền miệng! Chỉ sợ ngươi đã phạm vào điều kiêng kị rồi! 

- Hừ, suy nghĩ? Tự suy xét? Kiêng kị? Lệ Tuyệt Thiên, ngàn vạn lần không nên tự đánh giá quá cao bản thân mình. Bản tôn khi nào lại phải đem mấy thứ kiêng kị kia để vào mắt? Mặc dù là Độn Thế Tiên Cung, Chí Tôn Kim Thành cùng Mộng Huyễn Huyết Hải tam đại Thánh Địa dốc toàn bộ lực lượng đồng thời tới thiên phạt của ta, liệu có thể làm khó được ta? 

Thanh âm kia rất phóng đãng, ngạo nghễ, hô to: 

- Tám năm trước Mai gia ta chỉ dùng một câu có thể làm cho Vân Biệt Trần từ đó về sau không còn dám hiện thân trên cõi trần, hôm nay ta cũng có thể nắm chắc để tam đại Thánh Địa chết nơi thiên phạt này! 

- Mai tôn giả đã nói như thế, Lệ mỗ mỏi mắt mong chờ. 

Lệ Tuyệt Thiên nói xong những lời này, thân hình bồng bềnh nhảy từ nóc phòng xuống. Điều này cho thấy cuộc nói chuyện này đã chấm dứt. 

Xa xa trong rừng lại truyền tới từng tiếng hú. 

Ngay sau đó, các loại âm thanh như muốn rời non lấp biển liên tục vang lên, phía đông, tây, bắc ba mặt đồng thời vang lên tiếng gầm rú rung trời, khói bụi cuồn cuộn bùng lên ngút trời, che lấp đi nhật nguyệt. 

Vô số huyền thú như thủy triều chạy từ trong rừng hiện ra, lập thành một đội ngũ chỉnh tề, từng đợt từng đợt chạy trên bãi đất trống ở ngoài thành, chỉ theo một hướng duy nhất, phía nam. 

Xem ra thiên phạt vương ở bên này cũng đã co rút lại binh lực. 

Nhưng chính là ba phương diện binh lực huyền thú này lại làm cho từng người trong Thiên Nam thành mỗi một người đều là da đầu tê dại. 

Phía đông có hơn mười lão hổ trên đầu lấp loáng hoàng sắc một sừng xếp thành một đội. Đứng trước là một tên hổ vương toàn thân trắng như tuyết, trên đầu nó cũng có một chiếc sừng hoàng kim sắc, gió lốc không ngừng quét qua. Phía sau là vô số màu huyền thú, mỗi một loại đều xếp thành một phương trận chỉnh tề thật dài, với tốc độ nhanh như như thiểm điện bực này, trọn vẹn chỉ thành lập xong trong một canh giờ! 

- Cửu cấp huyền thú Hoàng Kim Hổ!
Bình Luận (0)
Comment