Quân Lâm Binh Vương

Chương 791

Trong thanh âm không ngờ lại mang theo ý khó xử.

Hùng Khai Sơn rất khiếp sợ, thế nhưng lúc này cũng nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn có chút hả hê cười cười, đột nhiên kêu lên: 

- Lão đại, ngài xem, tiểu gia hỏa này trên cổ còn có một khối ngọc bài, xem ra nó là được người nuôi dưỡng. Đây không phải là nói, Ahhh. 

Hắn vội hít một hơi lãnh khí, hiển nhiên là bị ý nghĩ của mình làm cho chấn động... 

Nuôi dưỡng…? 

Hắc bào nhân lại chậm rãi nhìn xuống tiểu gia hỏa này. Quả nhiên nhìn thấy trên cổ Tiểu Bạch Bạch đeo một khối ngọc bài nho nhỏ, toàn thân ngọc bài óng ánh trắng noãn, cùng màu với màu lông của Tiểu Bạch Bạch, nếu như không chú ý thật đúng là nhìn không ra, trừ Hùng lão tứ nằm nhoài ra, cho nên có điểm phản quang khi nhìn lên, những người khác cũng đừng hòng thấy. 

- Thiên Hương Độc Cô. 

Hắc bào nhân thấp giọng đọc lên bốn chữ, đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như đang suy tư điều gì đó. Sau nửa ngày mới nói: 

- Lại là Thiên Hương thành, xem ra Thiên Hương thành này chúng ta không thể không đi! Tiểu gia hỏa này thần kỳ tiến giai như vậy, đó là chuyện rõ ràng. Có thể làm cho tiểu gia hỏa gầy yếu này tiến giai mà không để lại bất luận di chứng gì, thủ pháp thần kỳ bực này thật sự là thủ đoạn nghịch thiên tạo hóa! 

Hùng Khai Sơn đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, thân thể đang lăn lông lốc, bò dậy đi thẳng tới trước mặt Tiểu Bạch Bạch. Miệng rộng hé ra ô ô hai tiếng. 

Nhãn tình của Tiểu Bạch Bạch sáng lên, nâng tiểu móng vuốt lên, rồi gãi gãi đầu hai cái, trong cái miệng nhỏ bé cũng ô ô kêu lên hai tiếng. 

Hắc bào nhân tức khí đá cho Hùng Khai Sơn một cước, nói: 

- Ta còn quên là ngươi có thể nói chuyện cùng nó, cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, vậy mà còn không nói sớm. 

Hùng Khai Sơn trong lòng thầm hô oan uổng: "chính ngài quên trước bây giờ còn trách ta sao?" Thế nhưng cái miệng lại không dám trậm trễ, liên tục ô ô, sau đó phát ra vài âm tiết kỳ quái, cuối cùng lại liên thanh ngô ngô. 

Tiểu Bạch Bạch có phần hưng phấn nháy đôi mắt to, hai cái chân nhỏ đằng trước liên tục múa may, trong miệng lại liên tục ô ô chít chít ngô ngô. Một gấu, một báo nói chuyện qua lại phi thường cao hứng. 

Cuối cùng Hùng Khai Sơn càng hỏi càng gấp. Tiểu Bạch Bạch vô tội vạn phần nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn. Ô ô hai tiếng muốn giải thích cái gì đó, thế nhưng lại không nói ra được, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang, rốt cục ủ rũ gục đầu xuống, toàn thân ngẩn người sững sờ cái lỗ tai cũng cụp xuống, không nói nữa. 

Hùng Khai Sơn không thể làm gì hơn là giang tay ra, tỏ vẻ đã hỏi xong. 

Hắc bào nhân cùng Hạc Trùng Tiêu đồng thời mở miệng: 

- Thế nào? 

- Ngô ngô ô ô. 

Hiển nhiên Hùng Khai Sơn đã quên đổi trạng thái, miệng phun đầy ngoại ngữ. Lập tức lồ ng ngực hắn bị dính một quyền, lại trúng thêm một cước, gào khóc hai tay trước sau đồng thời ôm lấy chỗ bị thương. 

- Mau nói, ngươi rốt cuộc đã biết những gì! 

Vẻ mặt của hai người đều giống như hung thần ác sát. Tiểu Bạch Bạch lại rúc đầu vào lồ ng ngực của hắc bào nhân, tiểu gia hỏa này mặc dù còn nhỏ, thế nhưng ánh mắt lại cực độc, biết hắc y nhân kia chính là người đứng đầu trong nhóm này, trong lồ ng ngực người này cực kỳ an toàn, đột nhiên nó có phần nghi hoặc ô ô hai tiếng, con mắt ướt sũng mở rộng, vòng vo hai cái, nhịn không được lại dũi đầu vào, sau đó đưa cái lưỡi phấn nộn ra li3m li3m. 

Hắc bào nhân giống như bị điện giật bàn tay run run, Tiểu Bạch Bạch lập tức vạn phần chật vật ngã xuống đất. 

- Tiểu gia hỏa này! 

Hắc bào nhân oán hận tức giận mắng một tiếng, ống tay áo phất lên, lại ôm nó vào trong lồ ng ngực, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, rồi nói: 

- Thành thật một chút! 

Thanh âm có vẻ nghiêm khắc. 

Tiểu Bạch Bạch sợ hãi nhìn hắn một chút, thành thành thật thật nằm im bất động. 

- Nó nói, là một người rất tốt rất tốt rất tốt, có thực lực rất cường đại giúp nó. 

Hùng Khai Sơn thở hổn hển nói, hùng nhãn trừng trừng trợn tròn, khuôn mặt đầy vẻ bất đắc dĩ cùng buồn bực. 

- Hỏi nó xem bộ dạng của người này, nó cũng chỉ nói rất tốt rất tốt. Hỏi bao nhiêu tuổi, cũng nói rất tốt rất tốt, dù sao cũng chỉ là một câu rất tốt rất tốt. 

Hùng Khai Sơn buồn bực cơ hồ muốn ngửa mặt lên trời thét dài. 

- Một điểm đặc thù cũng không có, ngươi rốt cuộc là trao đổi gì với nó, cái tên đầu đất kia! 

Hắc bào nhân hiển nhiên có điểm tức giận. 

- Ngoại trừ rất tốt ra, còn có một câu đáng giá nữa, nó còn ngửi thấy một mùi rất đặc thù, cũng tốt như trên người chủ nhân vậy! 

Hùng Khai Sơn nói, hắn thật ra cũng buồn bực không kém, hỏi gì nó cũng trả lời loạn thất bát tao! 

- Ngươi còn nói, nó mới đầy tháng, có thể trao đổi với ngươi như vậy đã không tồi rồi, ngươi còn trông cậy vào tiểu gia hỏa này sẽ nói cái gì? Tối thiểu chúng ta cũng biết, chân thực là có người trợ giúp huyền thú tiến giai thành công! 

Hạc Trùng Tiêu liếc Hùng Khai Sơn một cái, sau đó chuyển hướng sang Hắc bào nhân, nói: 

- Lão đại, đệ cảm giác chuyện này cùng với vị hắc bào nhân thần bí kia có quan hệ, chuyện này có vài phần là do hắn làm, tiểu gia hỏa này chính là có chủ nhân, mà chủ nhân của nó nếu không phải là người giúp nó tiến giai cũng là người có quan hệ tới người này, thủ đoạn nghịch thiên như thế, trừ phi là bạn thân, nếu không sao lại trợ giúp nhẹ nhàng như thế!
Bình Luận (0)
Comment