Quân Lâm Binh Vương

Chương 847

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Trận đấu thứ nhất, thiên phạt toàn thắng! 

Bố Cuồng Phong nhìn Mai tôn giả, sau đó tiếp tục nói: 

- Trận chiến thứ hai, phe Mai tôn giả sẽ cử ai xuất chiến đây? 

- Cuộc chiến thứ hai, bên ta sẽ cử Xà Vương ra xuất chiến! Đơn đả độc đấu, các ngươi có thể tùy tiện cử bất cứ kẻ nào ra! Sau khi trận chiến thứ hai kết thúc, vô luận là bên nào thắng bại, trận chiến thứ ba do một mình ta đối chiến với toàn bộ chí tôn cao thủ ở đây! Ta muốn cho các ngươi thua tâm phục khẩu phục! 

Mai tôn giả hừ một tiếng, hắc bào nhẹ nhàng du động, nàng liếc mắt nhìn Quân Khương Lâm. Cái nhìn này giống như thực chất khiến Quân Khương Lâm có cảm giác mặt mình như bị kim châm, không ngờ lại xuất hiện cảm giác đau đớn! 

- Tôn giả thật sự là có khí phách! 

Bố Cuồng Phong mỉm cười nói: 

- Thiếu niên kia cũng không tồi, căn cơ rất tốt, tuổi còn nhỏ chưa có phục dược, chưa được Thần Huyền quán thông, lại đã là Ngọc Huyền đỉnh phong! Tiến giai như thế, có thể nói là kỳ tài ngàn năm khó gặp! Tôn giả lúc trước thân cận một phen, chẳng phải là có ý thu nhận làm môn hạ? 

Hắn chỉ theo lẽ thường mà hỏi dò một phen, thân thể của Quân Khương Lâm sau khi được thiên địa linh khí cải tạo, tư chất, căn cơ cực tốt, tự nhiên khiến cho mấy vị này nghĩ Mai tôn giả muốn thu Quân Khương Lâm làm môn hạ, Mai tôn giả nhìn thấy là thèm, cũng là lẽ thường, ai biết vừa rồi trải qua quyền đấm cước đá có phải là thủ pháp đặc biệt của Thú Vương muốn khảo thí hay không? 

- Hử? Thu làm môn hạ? 

Ánh mắt của Mai tôn giả lóe lên, đột nhiên cười nói: 

- Đều bị Bố tiên sinh nhìn ra! Không tệ! Bổn tọa xác thực là có ý đó! 

"Thu làm môn hạ" Chẳng phải là nói lên mình có thể danh chính ngôn thuận tra tấn tên gia hỏa đáng giận này hay sao? Hơn nữa là mỗi ngày mỗi đêm đều có thể tra tấn, tùy thời đều có thể tra tấn, sau khi nhìn Quân Khương Lâm một cái, Mai tôn giả lần đầu tiên có cảm giác tâm tình thư sướng! 

- Ha ha, chúc mừng Mai tôn giả đã thu được đồ đệ tốt! Tin tưởng một thời gian nữa, trong giang hồ sẽ sẽ xuất hiện một vị chí tôn cường giả. 

Bố Cuồng Lôi trong ngữ khí có vẻ tiếc hận, cũng xen lẫn hâm mộ. Trong lòng hắn mà nói, Mai tôn giả chính là cao thủ đỉnh phong muốn thu đồ đệ, tiểu tử họ Quân kia còn không khóc lóc chạy tới đồng ý mới lạ? Đây chính là chuyện tình không cần phải suy nghĩ nhiều. 

- Ừm, quả thực là chuyện đánh chúc mừng! 

Trong lời nói của Mai tôn giả còn mang theo hàm nghĩa khác. Hiện tại cũng không cần phải vội vàng nghĩ đối phó với hắn làm gì, hừ hừ hừ hừ. 

Nói xong câu đó, Mai tôn giả kêu lớn một tiếng. Song phương đều triệt binh. Làm cho người ta không nói được lời nào chính là, song phương đang lúc giằng co. Đoan Mộc Siêu Phàm, Tư Không Ám Dạ cùng Đông Phương Vấn Tình đám người phất tay một cái, đám huyền thú trước mắt bọn họ cũng rất lễ phép quơ quơ chân trước, sau đó mới đong đưa cái đuôi bỏ đi... 

Đám người thú này hết sức hòa thuận, khiến bọn người trên sường núi đều trợn mắt há mồm, đám người còn sống sau khi vất vả chạy trốn đều rơi lệ đầy mặt. 

Thậy là oan uổng khi tiểu tử Quân Khương Lâm này vừa rồi còn hò hét, nói năng hùng hồn, mắng chửi không ra gì, hóa ra là diễn tuồng, lại còn có người ngay cả một cọng tóc cũng không bị tổn thương, đối với chúng ta mà nói thật đúng là hàng thật giá thật chiến đấu a... 

Tiêu Hàn cơ hồ thổ huyết, run rẩy chỉ vào Quân Khương Lâm, bi phẫn muốn chết hét lên: 

- Nguyên lai, nguyên lai các ngươi thông đồng với nhau, hèn hạ... 

- Thông đồng cái con mẹ ngươi! Nói đến hèn hạ so với ngươi còn không bằng một phần nghìn! 

Quân Khương Lâm không lưu tình chút nào trách cứ: 

- Con mắt nào của ngươi thấy chúng ta thông đồng? Đó gọi là có lễ tiết! Hiểu không? Đánh nhau một hồi lớn như vậy, còn không thể có chút cảm tình sao? Đến lúc chia tay vẫy tay một cái không được à? 

- Làm sao vậy? Ngươi còn có mặt mũi để nói à! 

Tiêu Hàn bi phẫn không chịu nổi, nói: 

- Các ngươi lại có thể làm vậy, cũng chỉ có chết mấy người, cư nhiên còn kêu là cảm tình, ngươi làm sao có thể vô sỉ như vậy được? 

- Nói nhảm! Chúng ta chỉ chết mấy người? Ta nhổ vào, chúng ta ít nhất là chết hơn phân nửa nhân thủ, còn các ngươi thì sao? Một người cũng không có chết! Còn có mặt mũi ở trước mặt ta nói hai chữ vô sỉ này? 

Quân Khương Lâm trừng tròng mắt đồng dạng rất là oán giận nói: 

- Đây chính là nhân mạng đó! Nhân mạng rất quan trọng có hiểu không? Ngươi biết ta phải bồi táng mất bao nhiêu tiền không? Đây chính là con số khổng lồ đó! 

Con số khổng lồ? Phí mai táng? Lúc này mà tên gia hỏa này còn nghĩ tới chuyện này a? 

- Ngươi ngươi ngươi! 

Tiêu Hàn một hơi còn chưa nói hết câu, ngươi người mấy lần mà không nói được, thiếu chút nữa đứt hơi mà ngất. 

- Chính thức là ngậm máu phun người! Chính mình sợ chết đào thoát còn muốn vu hãm chúng ta bắt tay thông đồng cùng lão hổ sao? Các ngươi thử đi thông đồng cho ta xem nào? 

Quân Khương Lâm không thuận theo, không buông tha giơ chân mắng to: 

- Ta xem thường nhất là loại người như ngươi, chính mình không có thành tựu lại đố kỵ với nhân tài, ngươi lại có thể không nói lý lẽ, làm người sao lại có thể vô sỉ đến mức đó? 

Tiêu Hàn hét lớn một tiếng, đột nhiên ngửa mặt lên trời sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ các ngươi thông đồng thế nào chúng ta không biết, thế nhưng một màn này trong lòng mọi người đều biết rõ, khẳng định là không phải nói bừa! Chúng ta chưa thấy qua người cùng thông đồng với huyền thú, mà chúng ta cũng chưa từng thấy qua người đánh nhau với huyền thú mà nửa ngày còn chưa chết, cuối cùng lại còn thân mật vẫy tay chào nhau. Càng là kì quan a, trăm ngàn năm chưa thấy qua, nếu quả thực nói các ngươi không thông đồng, vậy giết ta cũng chả tin. 

Mọi người đều nghĩ như vậy thế nhưng đều có sáng suốt không có lên tiếng. 

Bình Luận (0)
Comment