Quân Lâm Binh Vương

Chương 866

Đồng thời trên bầu trời vang lên tiếng xé gió ào ào, tiếp đó giống như một mảng lôi vân phong bạo rơi xuống. Một thanh âm bén nhọn, mang theo sát phạt chi khí sắc bén vang rền, quát to: 

- Bổn tọa cũng tới lãnh giáo một chút sự lợi hại của tử kim hộ pháp Độn Thế Tiên Cung! 

Hùng vương Hùng Khai Sơn, Hạc Vương Hạc Trùng Tiêu! 

Tất cả mọi người ở đây đều biết, hai vị vương này cũng không phải muốn lưu hoặc giế t chết Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong, bọn họ chẳng qua là muốn tranh luận một chút xem huyền công của tử kim hộ pháp trong Độn Thế Tiên Cung rốt cuộc hơn kém bao nhiêu mà thồi! 

Hoặc là nói, lực lượng của Thiên Phạt sâm lâm cùng Độn Thế Tiên Cung có sự chênh lệch như thế nào? 

Lôi Bạo Vũ sau khi nghe câu nói kia xong, rất khó hiểu, Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong đồng thời có một ý nghĩ. Lúc này thấy Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong muốn cáo từ, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua? 

Từng tiếng huýt gió vang lên, thân thể yểu điệu xoay tròn, Xà Vương Thiên Tầm đồng thời xuất thủ. 

Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong hai người nhìn nhau cười. Không thấy hai người có bất kỳ động tác gì, tử kim bảo kiếm bên hông tựa hồ cũng chưa hề đụng tới, thế nhưng hai đạo tinh mang chói mắt lóe lên, sau đó khắp không gian ngập tràn từng đốm như mưa rơi, đột nhiên mưa rào đổ xuống, cùng lúc đó vang lên một thanh âm quái lạ "Ô" Một tiếng, giống như là cuồng phong gào thét. Cát bay đá chạy phiên giang đáo hải! 

Công kích của tam đại Thú Vương tuy sắc bén, thế nhưng thoáng cái rơi vào trong trận bạo vũ cuồng phong này, không ngờ lại không thể tiến thêm! 

Hai kiếm khách kinh thiên động địa, Bạo Vũ Cuồng Phong song chí tôn! Lôi Bạo Vũ cùng Bố Cuồng Phong không hổ là chí tôn lúc trước, huyền công cực kỳ lợi hại, khi phối hợp lại như thiên y vô phùng, hơn nữa uy lực bội tăng! 

Từng tiếng vang lên, Hạc Trùng Tiêu xông lên trời, cười ha ha khen: 

- Quả nhiên không hổ với cái danh Bạo Vũ Cuồng Phong, bội phục bội phục! 

Từng tiếng huýt gió dài vang lên trong miệng Bố Cuồng Phong, hắn nói: 

- Thiên Phạt sâm lâm, quả nhiên danh bất hư truyền. Năm năm sau, chúng ta sẽ gặp lại! Cáo từ! 

Nói xong hai chữ "cáo từ". Thanh âm đã tại phía xa ngoài một dặm. 

Năm người chẳng qua là chỉ trao đổi một chiêu liền lùi lại, từ biểu hiện của năm người xem ra, hai đối ba. Tựa hồ như ngang sức ngang tài, thế nhưng tam đại Thú Vương lòng dạ biết rõ, quyền chủ động là ở trong tay đối phương. 

Độn Thế Tiên Cung, quả nhiên lợi hại! 

Ba người đều có chút giật mình, thế nhưng Mai tôn giả sớm đã dự liệu kết cục của trận thử sức này, không chút phật lòng, cau mày đi dạo, trong lòng lại đang suy nghĩ: "Quân Khương Lâm cái tên tiểu vương bát đản kia. Rốt cuộc là trốn đi nơi nào rồi? Vì sao dùng thần thức cũng không thể tìm ra? Đây là nguyên nhân vì sao?"

Lúc này, Quân Vô Ý cùng Đông Phương Vấn Tình, Tư Không Ám Dạ bọn người cũng tiến tới nói lời cáo từ, Mai tôn giả lơ đãng gật đầu, tại trong mắt nàng, đám cao thủ Thần Huyền, Thiên Huyền cũng chỉ như mấy tên A Tam, A Tứ mà thôi. 

Trừ Quân tam gia, Đông Phương tam huynh đệ cùng có quan hệ với Quân Đại thiếu gia, Mai tôn giả cũng không muốn làm lớn chuyện. 

Bởi vì như vậy cho nên nàng cảm thấy không tự nhiên, liên tục gật đầu, cũng không nghe ra bọn họ nói cái gì. 

Tâm sự của mình còn chưa biết là đang nghĩ gì, đợi một hồi lâu, ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy ánh sáng, minh nguyệt tại thiên, không ngờ lúc này đã là ban đêm! Tại lúc bất tri bất giác thời gian nhanh như vậy, ta, ta rốt cuộc đang suy nghĩ vấn đề gì đến xuất thần như vậy? Đây chính là chuyện tình trước nay chưa từng phát sinh a, đây rốt cuộc là vì cái gì, lại vừa quay đầu lại, lúc này mới chú ý tới, bên người tổng cộng chỉ còn lại có ba người, tất cả huyền thú đã được Hổ Vương, Sư Vương suất lĩnh im lặng rút lui. 

Ở chỗ sâu trong trong rừng rậm, ẩn ẩn có thể thấy được khói bụi bốc lên bốn phía. 

Đó chính là do đám huyền thú khi rút lui tạo nên. 

Chính mình thật sự quá lơ đãng, lực lượng thú lớn như vậy rút lui, cho dù là có im lặng, trật tự, nhất định sẽ có động tĩnh, mà bản thân mình lại hoàn toàn không có phát giác ra, tình trạng thất thần như vậy, gần trăm năm nay cũng chưa từng có xuất hiện! Về phần liên quân loài người bên này, Mai tôn giả lại không để ý như vậy, giờ phút này đám người đã rút lui sạch sẽ, ngay cả thi thể trên mặt đất cũng đều được đem đi. 

Duy chỉ có thi thể phụ tử Lệ Tuyệt Thiên là ngoại lệ, một cái thành bột, một cái thành thịt nát. 

Phía liên quân chẳng qua là đơn giản chôn cất, vun thành một mô đất nho nhỏ, ánh hoàng hôn chiếu xuống trông có vẻ thê lương. 

Duy có một ngôi mộ được khắc trên một khúc gỗ trắng như tuyết là nổi bật, trên mặt có vài chữ: phụ tử Lệ Tuyệt Thiên chi mộ! Trừ những thứ đó ra không còn lời gì khác! Nhất đại chí tôn, trước kia kiêu ngạo, oai phong cỡ nào, cuối cùng rơi vào kết cục thảm thương như vậy. 

Thẳng đến khi chứng kiến mộc bài, Mai tôn giả mới tỉnh táo lại, nàng im lặng nhìn khối mộc bài này, cười khổ lẩm bẩm: 

- Đệ nhị chí tôn, hôm nay đã ngủ say trong lòng đất, nguyên lai khi chết cũng chỉ giống như tên khất cái mà thôi. 

Nàng hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn chung quanh, sơn lâm lớn như vậy, chỉ còn lại có bốn người. 

Hơn một tháng đánh nhau chết sống, ân ân oán oán rốt cục đã kết thúc! Liên quân anh hùng thiên hạ tụ tập ở đây, rốt cuộc đã lưu tán như mây, mỗi người một ngả! Hết thảy đều khôi phục lại như cũ, thế nhưng có ít người đã mãi mãi không thể quay lại. Không khí ẩn ẩn còn tỏa ra mùi máu tươi, càng khiến mảng không gian trở nên tang thương. 

- Vừa rồi các ngươi cùng Lôi Bạo Vũ, Bố Cuồng Phong hai người giao thủ, cảm giác như thế nào? Hôm nay có tới bốn đại chí tôn, các ngươi đều đã từng được chứng kiến, thực lực của bọn hắn trong bát đại chí tôn thì thế nào? Ta muốn biết trong lòng các ngươi, Thiên Phạt sâm lâm chúng ta cùng Độn Thế Tiên Cung cao thấp ra sao? 

Mai tôn giả chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía phương xa ung dung hỏi.
Bình Luận (0)
Comment