Quân Lâm Binh Vương

Chương 893

Quân Khương Lâm còn chưa đi đến, lại thấy Ưng Bác Không đột nhiên giơ ngón tay cái về phía mình. Sau đó Đông Phương Vấn Tình ba ông cậu cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, mang theo rất nhiều "ý tứ hàm xúc". 

Quân Vô Ý ở một bên, dở khóc dở cười nhìn hai hốc mắt tối đen của chất nhi mình, tức giận hỏi: 

- Đi ra rồi sao? Cảm giác thế nào? Thanh Hàn đâu? Nàng sao rồi? 

Nói thật, Quân Tam Gia lúc này quan tâm nhất không phải Quân đại thiếu gia, tuy rằng Khương Lâm vẻ mặt hốc hác, suy sụp, nhưng cũng an toàn đi ra rồi. Hắn quan tâm Quản Thanh Hàn hơn, tuy rằng Tam gia cũng phân tích ra được Thanh Hàn vì trợ giúp Khương Lâm trừ đi dâm độc mới cam tâm thừa nhận. Nhưng Thanh Hàn tính tình cương liệt, vạn nhất luẩn quẩn trong lòng, vì bản thân mất đi trinh tiết mà làm chuyện dại dột, đến lúc đấy mới thật không xong a! 

- Ách, ta không sao, chỉ là chân có chút nhuyễn ra, tẩu tử nàng... à, Thanh Hàn còn đang ngủ, cũng không có việc gì. 

Quân Khương Lâm gãi đầu, trả lời, xấu hổ đến cực điểm, hắn quen miệng gọi tẩu tử, nhưng nói ra rồi mới nhớ, Quản Thanh Hàn giờ là nữ nhân mình rồi, sao còn gọi là tẩu tử? Cảm giác thật kỳ quái a. 

Đi ra lại không có ai mắng hắn, điều này làm cho Quân đại thiếu gia có chút không thích ứng kịp, lấy thái độ làm người của Tam thúc, hẳn là chẳng thể nào nén giận được, chửi ầm lên mới hợp lý a, thậm chí đương trường đánh gãy chân mình cũng không phải không thể, nhưng hắn mang biểu tình này làm cho Quân Khương Lâm có chút không nghĩ thấu. 

Chẳng lẽ tam thúc bị hồ đồ rồi ha? 

- Lâu như vậy, cho dù là Iron Man cũng phải nhũn cả chân thôi! 

Ưng Bác Không đảo cặp mắt trắng dã mà nói: 

- Tiểu tử ngươi cư nhiên còn có thể đi ra a, tố chất thân thể thực không sai. 

- Hảo cháu trai! Làm tốt! Suốt năm canh a! Phần thực lực này, tam cữu ta bội phục sát đất, thật khá! 

Đông Phương Vấn Đao há miệng nói, vỗ vỗ bả vai Quân Khương Lâm, cười đến nỗi mi không thấy mắt: 

- Không hổ là Bạch Y Quân Suất đứa con, chỉ cần một phần bổn sự này, sau này nữ nhân của người hẳn là đủ mười bàn mạc chược a, Quân gia lúc này đúng là phồn vinh hưng thịnh, người cậu này xem trọng con a! 

Quân Khương Lâm thân thể suy yếu, cơ hồ bị hắn chụp một cái té ra mặt đất, lại nghe thấy câu kia, mặt không khỏi tối lại! 

Đây gọi là cái gì? Lời này là kẻ làm cậu nói ra? Việc hôm nay cùng Bạch Y Quân Suất có quan hệ cái rắm gì? 

Quả nhiên, Đông Phương Vấn Tình giận tím mặt, quát: 

- Lão Tam, sau khi trở về lập tức đi Giới Luật Đường lĩnh gia pháp! Đệ thân là kẻ làm cậu, lời như vậy đệ cũng có thể nói ra! Đệ có còn biết xấu hổ không! Tên hỗn trướng nhà ngươi! 

- Khương Lâm ca ca! 

Độc Cô Tiểu Nghệ lên tiếng khóc lớn, vọt lại đây, gắt gao ôm lấy hắn. 

- Thực xin lỗi, ta không biết, ta, ta, ta không nên... oa ô ô ô… 

Độc Cô Tiểu Nghệ vô cùng thương tâm, ta chuẩn bị cơm lại cứ như vậy bị người khác ăn mất. 

Nhưng Độc Cô Tiểu Nghệ lại không biết, với lượng xuân dược nàng hạ vào, tuổi lớn hơn, Huyền Khí tu vi mạnh hơn như Quản Thanh Hàn mới miễn cưỡng có thể chống đỡ lại, nếu thật sự đổi thành nàng, tuyệt đối không chịu nổi, lúc đấy thật sự trở thành bi kịch. 

Hơn nữa sẽ là thiên đại bi kịch! Thử nghĩ một chút, nếu Độc Cô lão gia tử biết bảo bối của mình bị người xxoo chết trên giường, hậu quả thiết tưởng không nghĩ ra được a. 

Thật sự Quân Khương Lâm đang rất suy yếu, chưa kịp lui ra, một thân thể nữ nhân chui vào lòng ngực, nhìn Độc Cô Tiểu Nghệ khóc đến lê hoa đái vũ, hít thở không thông, trong lòng không khỏi mềm ra. 

- Haizz, việc này tiền căn hậu quả ta cũng biết cả, con là vô tâm làm ra, thôi thì cứ để vậy đi. 

Quân Vô Ý chần chờ nửa ngày, vẫn chẳng nói được nên lời, vung tay áo: 

- Không có việc gì là tốt rồi, ta lập tức viết thư cho gia gia con biết. Việc này nên xử lý như thế nào thì cứ để gia gia con ra chủ ý đi. 

Nói xong hắn liền xoay người bước đi, được vài bước, đột nhiên quay lại, nghiến răng nói: 

- Trong mấy ngày này, ngươi, tiểu súc sinh nhà ngươi thành thật một chút! Còn nếu không lão tử trực tiếp đánh gãy hai chân ngươi, nghe không? 

Quân tam gia tự xưng là lão tử, miệng luôn mắng chửi, có thể thấy hắn đã tức giận đến nhường nào! Nhất là câu cuối, xanh mặt, gằn giọng, phất tay áo. 

Quân Khương Lâm vâng vâng dạ dạ, sắc mặt vô cùng xấu hổ... 

Trời ạ, nguyên lai Độc Cô Tiểu Nghệ đã "tự thú", chả trách không ai mắng mình câu nào. 

Bên người vang lên mấy tiếng "sưu sưu", Ưng Bác Không cùng với ba vị cậu cũng biến mất, chỉ còn lại âm thanh: 

- Hảo hảo tĩnh dưỡng, ngàn vạn lần đừng "mệt thận" a. 

- Khương Lâm ca ca! 

Độc Cô Tiểu Nghệ vẫn gắt gao ôm hắn, ngẩng đầu lên, mặt đáng thương hề hề: 

- Huynh, huynh sẽ không giận muội a? 

Nổi giận sao? 

Nói thật Quân Khương Lâm đúng là có chút tức giận, thậm chí là sinh khí! Lưỡng thế làm người, lần đầu tiên bị người tính kế bi thảm đến vậy, còn là trong tay một tiểu nha đầu nữa. Rất dọa người. 

Nhưng không thể phụ nhận, trong lòng cũng có chút mừng thầm. 

Mình đúng là được hoan nghênh a, không thấy tiểu nha đầu vì muốn được mình yêu mến mà không tiếc hạ xuân dược sao?
Bình Luận (0)
Comment