Quân Lâm Binh Vương

Chương 949

Quân lão gia tử hồi lâu mới phát ra được một câu, ánh mắt trừng lớn tựa như chuông đồng, đặt mông ngồi xuống, đem cái ghế dựa bằng gỗ tử đàn phá nát, cuối cùng thực sự đặt mông xuống đất cái bịch nhưng thần trí vẫn chưa tỉnh. 

- Cháu ngoan của ta ơi, ngươi thật sự muốn mạng già của ta a, chuyện này chờ nửa năm sau hãy đến, hai ba tháng sau cũng được, sao lại ngay lúc này đến đoạt mạng già ta chứ, gia gia có thể bị bọn lão già kia cười chết mất, da mặt ông nội tuy già nhưng còn không dày như vậy, lại lỡ đem toàn bộ đám già dịch kia đắc tội hết rồi. 

Quân lão gia tử rung động, vừa gọi mẹ lại mắng cháu nội, thật kích động quá mức! Nhưng đến bây giờ lão vẫn còn lo ở trước mặt đám bạn già mất thể diện, quả thật là một chuyện hao tổn tâm trí. 

- Lão gia, ngài sao vậy? Chẳng lẽ... Tam tướng quân và tiểu thiếu gia có chuyện sao? Trước đây không phải vừa nhận được tin tức nói bọn hắn đã an toàn vượt qua còn sắp trở về sao? 

Lão Bàng hoảng lên, vội vàng kéo lão lên. 

- Chuyện gì đã xảy ra sao? Chuyện lớn rồi! 

Quân lão gia tử run lẩy bẩy gượng đứng lên, thở dài một tiếng rồi lại hét lên: 

- Thật là hoang đường! 

Gia tay lên phóng một chưởng, đánh cái bàn trước mặt trở thành gỗ vụn. 

- A! 

Lão Bàng biến sắc, một cỗ sát khí tản mát ra khắp người, cắn răng hỏi: 

- Chẳng lẽ Tam tướng quân và thiếu gia thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? 

Quân Chiến Thiên chậm rãi đứng thẳng người lên, sau phút khiếp sợ ban đầu, lão đã khôi phục lại bình tĩnh xưa nay, khuôn mặt đã an tĩnh trở lại nhíu mày bước quanh. 

Cuối cùng khẽ thở dài một tiếng. 

- Ngươi chỉ cần xem qua liền hiểu. 

Nói xong ném thư tình báo đang cầm trong tay qua. 

Lão Bàng vừa nhận thấy liền nhìn qua, kêu lên một tiếng, mắt trừng to, miệng lại càng há rộng hơn, nghe két một tiếng kêu, cằm lại có thể rớt ra ngoài. 

Chuyện như vậy thật sự không thể tưởng nổi, từ trước tới này quả mới nghe lần đầu tiên, chưa từng gặp qua! 

Quả nhiên là thần mã cưỡi gió đạp mây! 

Lão Bàng không ngừng xoa cằm, vừa đau vừa tê lạnh, bất ngờ cười phá lên ha ha, thật sự là cười quá trớn rồi! 

Chuyện này buồn cười đến thế nào lại có thể khiến vị quản gia quên đi phiền phức trước mắt chứ!

Quân Vô Ý đem việc xảy ra tường tận kể rõ trong tín thư, toàn bộ quá đều giải thích rõ ràng, vốn là nói mình đã giải trừ hôn ước của Quản Thanh Hàn cùng Quân gia, sau đó còn thu nàng làm nghĩa nữ, mà Độc Cô Tiểu Nghệ đối với Quân Khương Lâm tình cảm thắm thiết, lại cảm nhận được sắp tới sẽ phát sinh chuyện lớn, vì thế liền tính toán đem gạo nấu thành cơm, bỏ xuân dược Khương Lâm… 

Nhưng bởi vì hiểu biết nông cạn, không chịu đồng ý việc đem gạo nấu thành cơm, sau đó lại quyết định đào tẩu, Quân Khương Lâm bởi dục hỏa phần thân, lý trí hoàn toàn biến mất, đúng lúc này Quản Thanh Hàn lại đến, vì muốn cứu Quân Khương Lâm một mạng, không tiếc hiến thân hi sinh, cuối cùng tạo nên sai lầm lớn như hiện nay. 

Sau đó lại thấy thái độ mạnh mẽ của Quân Khương Lâm, hơn nữa Quân lão gia tử đặc biệt nói ra trách nhiệm của nam nhi, nhất định không thể trốn tránh, đối với sự chỉ trích của mọi người trong Thiên Hương, cũng phải ưỡn ngực nghênh chiến với thế gian. 

Mọi chuyện đều được lưu loát viết lại. 

- Ngươi còn có thể cười? 

Quân Chiến Thiên kì quái nhìn vào lão huynh đệ. 

- Cười đã chưa? Ngươi có biết đây là chuyện đại sự gì không, nếu như chuyện này mà xử lý không thỏa đáng, đối với Quân gia chúng ta chính là tai họa ngập đầu! 

- Ta cảm thấy buồn cười, vị tiểu thư của Độc Cô thế gia này rất là thú vị... ha ha ha… 

Lão Bàng không thể nhịn cười lại tiếp tục nói: 

- Muốn gạo nấu thành cơm, đã hạ độc, lại còn bỏ trốn thì còn gì để nói nữa, Độc Cô Tung Hoành có một cháu gái như vậy đúng là không dễ dàng … 

- Ân? Độc Cô thế gia? 

Quân Chiến Thiên ánh mắt bừng sáng. Vỗ hai tay, dựng râu: 

- May mà có ngươi nhắc nhở! Mẹ nó, giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao lão già Độc Cô Tung Hoành kia không đếm xỉa? Chuyện tốt này đều là do cháu gái hắn làm ra, lão tử nếu không dụ dỗ hắn, thì lão vương bát đản kia quá thoải mái rồi! 

- Bất qua tên Khương Lâm cũng không thể trắng trợn chiếm tiện nghi như thế, sau khi trở về để xem ta thu thập hắn! 

Quân Lão gia tử tâm tình chợt đột nhiên thật tốt, hừ hừ lầm bầm nửa ngày, cũng không nói ra một lời. 

- Ân, lão gia, chuyện lần này không phải do tiểu thiếu gia làm sai, cũng không phải do Quản cô nương, việc này trước sau không được xem là việc nhỏ được, lần này đám quan Ngự Sử tuyệt đối sẽ không bỏ qua, muốn nhân chuyện này làm khó dễ, còn có các tài tử cũng sẽ hợp nhau tấn công, bọn nhân tài này không biết suy nghĩ đến nhân quả, bọn hắn chỉ biết chú trọng đến kết quả. 

Lão Bàng thật cẩn thận nói: 

- Dù sao, thân phận hiện tại của Thanh Hàn cô nương, đối với bọn họ mà nói chính là tẩu thúc lăng loàn… 

- Một đám hủ nho này, bọn hắn biết cái chó gì! Tôn tử của lão tử còn mạnh hơn nhiều, Quân Khương Lâm nhất định có đảm lược gánh vác trách nhiệm, sẽ làm cho bọn chúng hổ thẹn đến chết, không hổ là tôn tử của ta, không hổ là nam nhân Quân gia, là trượng phu đích thực! 

Lão gia tử vung tay lên, tựa như đang chụp ruồi bọ: 

- Này, bọn văn nhân chó má, trừ việc viết vài câu oai thơ, con bà nó, chỉ có tác dụng tạo phân, có tác dụng cái rắm gì! Lão tử cưỡi ngựa cầm đao tung hoành thiên hạ, qua lại núi đao rừng kiếm, núi thây biển máu đánh nên công lao sự nghiệp, từ bàn tay trắng đến công khanh, cần gì nghe bọn hắn cằn nhằn? Muốn rước phiền phức sao, lão tử giết sạch bọn chúng, cùng lắm thì làm thêm một lần rửa sạch Thiên Hương đế đô! 

Quân lão gia tử trong thời gian nói lời này, không chỉ có một loại khí khái phong vân hào hùng, mà còn có phong độ của loại lưu manh vô lại phố phường. Xem ra chuyện hôm nay, lão gia tử mặc dù ngoài miệng nói không cần để ý, trên thực tế thì tâm lý vẫn luôn chú ý, suy nghĩ của lão làm khơi gợi nên khí chất của vài thập niện trước.
Bình Luận (0)
Comment