Quân Lâm Binh Vương

Chương 951

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Oa ha ha, thông gia ngươi cuối cùng cũng ra rồi! Về số tiền kia thì là cái gì, mọi người sau này đều là người nhà! Nhà của ta cũng là nhà ngươi, nhà ngươi cũng là nhà ta! 

Quân Chiến Thiên cười ha ha, đột nhiên thái độ khác thường, nhảy xuống ngựa, hướng về Độc Cô Tung Hoành nghênh đón thân thiết dị thường. 

- Gì cơ? Thông gia? 

Độc Cô Tùng Hoành cùng Độc Cô Vô Địch hai cha con hai mắt mở to nhìn nhau. Nhất thời đều ngây ngẩn cả người. 

- Chậm đã! Quân Chiến Thiên, ai với ngươi là thông gia? 

Độc Cô Tung Hoành suy nghĩ hồi lâu, sau đó lập tức chìa một bàn tay ra, giống như đang trong trạng thái chống đẩy, thậm chí thân mình còn lui về phía sau từng bước, bởi vì Độc Cô lão gia tử đang nghĩ đến một việc vô cùng đáng sợ.

- Lão phu hướng về ngươi gọi lão thông gia, tự nhiên là đang gọi ngươi, chẳng lẽ là gọi người khác sao? Trước mắt trừ lão hàng ngươi ra, ở Thiên Hương thành lại có mấy người xứng cùng lão phu có quan hệ thông gia? 

Quân lão gia biểu tình sự buồn bực, bày ra bộ dáng "Ngươi là một tên ngu ngốc sao?". 

- Phi, lão tử với ngươi kết thành thông gia khi nào? Ngươi cũng không vẩy nước tiểu so sánh xem Quân gia nhà các ngươi từ Quân Chiến Thiên ngươi tính xuống thì nhi tử một đứa, tôn tử một đứa. Nhi tử thì bị phế, tôn tử là loại quần áo lụa là bỏ đi, lại còn dám cùng lão phu kết thân, ngươi đúng là si tâm vọng tưởng! 

Độc Cô Tung Hoành cơ mặt run run lên, trong mắt hung quang bạo xạ, muốn phát tiết nổi đóa. 

Nếu là ngày thường, Quân gia lão tử nghe được Độc Cô lão gia nói mấy lời này, nhất là câu "Nhi tử bị phế" này, lập tức sẽ nổi giận lôi đình, trực tiếp xông lên sửa chữa Độc Cô lão gia cũng là việc hoàn toàn không thể không có! 

Nhưng giờ phút này, Quân gia lão tử lại một chút cũng không tức giận, ngược lại cười híp mắt nói: 

- Thông gia kiểu này nói được chính là từ bên ngoài mà đến. Trước kia có thể coi không phải, nhưng hiện tại coi như muốn không phải cũng không thể được. Ngươi đến đây cẩn thận mà nghe ta nói. Ân, chuyện này nói ra kỳ thật cũng rất đơn giản, chính là một câu: Gạo đã nấu thành cơm! Ngươi hiểu ý ta chứ. Hiện tại lại nói đến tình hình ngày đó như thế này, à Vô Địch à, ngươi cũng phải nghe một chút, dù sao Vô Địch vẫn là người trực tiếp thông gia. 

Độc Cô Tung Hoành lão tử mới nghe được câu gạo nấu thành cơm thì mặt đã trực tiếp tái đi rồi. Tiếp tục lại nghe được cái gì trực tiếp thông gia, nhất thời mặt lão chuyển thành xanh nhạt. 

- Ách, con đột nhiên nhớ tới việc các tướng sĩ trong doanh trại tìm con có việc, con cần đi xử lý. Làm hỏng việc quân cơ chính là trọng tội. Ân, bên kia chính là có quan hệ chuyện đại sự mấy chục cái nhân mạng. Mạng người quý gia chậm trễ không được, không đi không được a!. Cập  

Độc Cô Vô Địch càng nghe càng cảm thấy là không được ổn, trực tiếp đã nghĩ đến kế thứ ba mươi sáu (tẩu vi thượng sách), trước tránh đầu gió, lại nói lý do cũng thực bá đạo, rõ ràng là còn có thể liên quan đến mạng người, mấy chục mạng a. 

- Tiểu tử, ngươi đứng lại cho lão tử. 

Độc Cô Tung hoành sắc mặt đã xanh xám vừa trừng mắt, một tiếng hét to rung trời: 

- Sự tình vừa nói mà không nói rõ, ngươi dám đi lão tử cắt đứt chân của ngươi! Nếu còn tiếp tục lên tiếng, ta trực tiếp đánh gãy. 

Độc Cô Vô Địch bên kia mới vừa xoay người lại, đừng nói nhúc nhích, ngay cả lên tiếng cũng không dám, vẫn duy trì tư thế một chân bước đi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giống như là thời điểm bị tiêu chảy đột nhiên bị người ngăn ở cửa nhà cầu không cho vào đi, đầu đầy mồ hôi rơi thánh thót. 

- Quân Chiến Thiên! Xin mời! 

Độc Cô Tung Hoành liếc mắt, nghiêng đầu nhìn Quân lão gia tử, một bàn tay chìa ra làm động tác mời khách. Ý tứ rất rõ ràng: Có chuyện gì đừng nói chỗ này, chúng ta vào nhà đóng cửa rồi nói. 

- Tất cả các ngươi đứng đợi tại chỗ này, dù cho là ai cũng không được rời đi. Nếu có kẻ nào muốn tiếp cận, có ý đồ nghe trộm chuyện quân sự tối cơ mật, giết không tha! 

Quân lão gia quay trở lại hạ lệnh. 

Vừa nghe Quân lão gia tử hạ lệnh, Độc Cô lão gia tử cũng cảm thấy sự tình xem ra là không tầm thường, học theo cũng ra lệnh cho hộ vệ của mình canh gác. Bọn hộ vệ của hai nhà đội ngũ chỉnh tề đồng loạt tuân mệnh, nhanh chóng phân bố tới mấy vị trí chủ chốt. 

Quân gia lão tử sau khi bố trí xong xuôi, lúc này mới quay lại, theo sau Độc Cô Tung Hoành đang bước đi. 

Độc Cô Vô Địch đại tướng quân mang cái mặt mốc đi theo sát phía sau, trong lòng cảm giác không ổn càng ngày càng rõ ràng. "Gạo nấu thành cơm?", sẽ không thật sự là cái chuyện đó chứ? Trời ạ! Khuê nữ của ta, chẳng lẽ ngươi đem ta; lão tử của ngươi trực tiếp đẩy đến hầm lửa sao. 

- Quân lão thất phu, có lời thì cứ nói, có rắm thì cứ phóng, đừng có nhiều lời cùng lão tử, đừng có ba lần bốn lượt nói bóng gió không minh bạch như vậy. 

Sắc mặt lão gia tử Độc Cô Tung Hoành đã muốn chuyển gần như sang màu đen, thực sự là rất không kiên nhẫn, lại không nhịn được nhìn qua nhi tử, ánh mắt thực sự rất là bất thiện. 

Độc Cô Vô Địch đại tướng quân khúm núm ngồi ở một bên, xưa nay nào có bộ dáng như vậy, bị ức hiếp giống như là tiểu tức phụ (giống như vợ nhỏ trong nhà). Thân thể tráng kiện như được nén lại để chui vào nền đất, không ngừng lau mồ hôi. Thiên Hương hiện tại đã là thời tiết đầu mùa đông mà nhìn thân hình Độc Cô đại tướng quân giống như đang ở trong mùa hè. 

- Ân, cháu gái Tiểu Nghệ nhà các ngươi, haha, nha đầu kia là một cô nương tốt a. Lần ở Thiên Nam này, nàng… 

Quân Chiến Thiên cũng không kiêng dè, trực tiếp mở lời. Nhưng hắn mới có mở đầu thì đã bị Độc Cô Tung Hoành cắt ngang. 

- Ngừng! 

Độc Cô Tung Hoành giương tay lên, quay sang nhìn thấy Độc Cô Vô Địch, hung tợn hỏi han: 

- Các ngươi không phải nói hiện tại Tiểu Nghệ cùng Linh Mộng công chúa ở hoàng cung bế quan sao? Tại sao chạy tới Thiên Nam? Thế này là lừa ta sao? 

Bình Luận (0)
Comment