Quân Lâm Binh Vương

Chương 967

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy mấy tên Phong Tuyết Ngân Thành cũng bắt đầu phát hiện khí thế mạnh mẽ của cô gái áo xanh kia khác hẳn người bình thường, thậm chí cô ta còn có tu vi cao hơn cả bọn chúng. Nhưng sau khi cô gái áo trắng đừng ra hòa giải thì bọn chúng cũng nhẹ nhõm thở phào. Dù sao chuyện trước mắt là đi tìm Quân Vô Ý tính sổ, nếu thật sự đánh với mấy vị cao thủ này thì đúng là chịu thiệt mà. 

Mặc kệ có tổn thất hay không thì đó cũng là tổn thất không cần thiết. Thở phào nhẹ nhõm một cái xong, mỗi đứa đều chửi ầm trong lòng hai chú cháu Tiêu Hàn kia một trận. ĐCM mày háo sắc vừa thôi, chọc ai không chọc lại chọc hai cô gái này, mà hai cô này tụi mày chọc nổi sao? Thật sự là không biết sống chết. 

Sau này sống chung một chỗ với hai thằng ngu này cũng phải chuẩn bị tâm lý sẵn, lúc nào cũng có thể bị hai chú cháu thiếu não này làm liên lụy tới. 

Mà cái chuyện hôm nay xảy ra cũng thật sự khó hiểu mà. 

Chuyện bên này tạm thời buông xuống, tâm tư bọn chúng lại chuyển qua chuyện của Quân Vô Ý. Nói ra cũng kỳ quái, lúc trước mọi người chờ đợi Tiêu Hàn đánh Quân Vô Ý một trận, giờ đã biến thành mọi người chờ Quân Vô Ý đánh cho thằng khùng Tiêu Hàn một trận thật hả hê. 

Ừm, chính là hung hăng đánh một trận, chỉ cần không đánh cho nó chết à được rồi. 

Nếu đánh đến cỡ đó, chắc chắc khi xem kẻ gây hấn với mìnhlà Tiêu Hàn bị một trận bầm dập xong, cô gái áo xanh kia có thể bỏ qua không đi tìm mọi người gây phiền phức nữa không đây? 

Tiêu Hàn cầm kiếm đứng đợi, áo trắng như tuyết, trường kiếm màu bạc nhìn qua còn có chút ít phong độ. Nhưng cái bản mặt nhăn nhó kia làm hắn mất hết cả hình tượng. 

Đại quân dừng lại ngay ngắn. 

Một thanh âm từ từ truyền ra: 

- Tiêu Hàn? 

Tiếng nói này là của Quân Vô Ý! 

Giây lát sau, đại quân như cánh nhạn tách ra, Quân Khương Lâm đầy chiếc xe lăn của Quân Vô Ý đi ra. Trên mặt Quân Vô Ý lúc này tuy trầm tĩnh, nhưng ánh mắt lại nóng rực. 

Tiêu Hàn, không phải chì có ngươi muốn tìm ta, ta đây cũng muốn tìm ngươi! Hôm nay nếu ngươi đã tìm tới đây, vậy chuyện của chúng ta tính hết một lần cho xong! 

Ngươi muốn tìm ta tính mối hận cướp vợ, ta đây sao lại không muốn tìm ngươi để giải quyết oán thù! 

Vì Đại ca và nhị ca, vì hai đứa cháu mình, còn vì … Dao Nhi! 

Mấy hôm nay Quân Khương Lâm như trâu bị nhốt, chịu dựng muốn điên luôn… Móa nó… Trong thời điểm quan trọng này tụi Phong Tuyết Ngân Thành đưa lên tới miệng, vậy thì được, ông đây sẵn sàng dạy tụi bây một khóa học về gân về cốt! Dù sao mọi người đã ở cái thế không chết không thôi, giờ tụi bây muốn chết, bản thiếu gia sẽ giúp tụi bay một vé. Tiện thể tiêu trừ bớt tà hỏa trong lòng! Coi như là đám rác rưởi tụi bây cũng có chút giá trị! 

Hai chú cháu vừa đi ra ra đã phát ra nộ ý xung thiên, lại mang theo khí thế cuồng bạo giống như có một tòa núi cao đang đ è xuống! 

- Quân Vô Ý! Hôm nay ngươi có dám đánh với ta một trận không? 

Khuôn mặt mốc của Tiêu Hàn méo mó: 

- Đừng có trốn giữa đại quân làm con rùa rút đầu! Dựa vào cao nhân phía sau thì tính là cái thá gì! Vì Dao Nhi, hãy đánh với ta một trận! 

- Vì Dao Nhi! 

Quân Vô Ý cúi đầu niệm một câu, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn lại: 

- Tiêu Hàn, ở trong ngàn vạn đại quân ư, thì sao? Dựa vào cao nhân thì là cái thá gì hả? Năm đó ngươi không phải rất uy phong sao? Ở giữa trăm vạn đại quân cũng có thể ra vào tự nhiên, chẳng lẽ hôm nay lại không dám giết vào đại quân ta sao? Lá gan của tụi bay đâu rồi? Thực lực của tụi bay ở đâu? Sau mười năm, không lẽ lại không bằng khi đó sao? 

Những lời này của Quân Vô Ý, nhìn như là trào phúng, hơn nữa dùng từ cay độc nhưng lại là vấn đề vướng mắc lớn nhất của Quân Vô Ý. Thảm kịch xảy ra năm đó của mình, rồi thảm kịch của Đại ca, Nhị ca cùng hai đứa cháu, rốt cuộc là xảy ra như thế nào? 

Chuyện này đã vây khốn Quân Vô Ý mười năm! Cũng là nỗi nghi hoặc mười năm của hắn!

Nên biết rằng mấy chục vạn đại quân một khi triển khai đội hình thì kéo dài cả chục dặm đường, mà soái trướng, lại nằm ở giữa! 

Hơn chục dặm đường, nếu chỉ chạy ngang thôi cũng sợ chạy đến chết, nói gì đến chuyện từ ngoài giết vào. Cho dù tính là một nửa đường là tới soái trướng cũng cần có một binh lực hùng mạnh cỡ nào! 

Cho dù lấy năng lực của Chí Tôn cường giả có thể bay lên không, nhưng trong khoảng cách mười dặm đó cũng phải hạ xuống mà thở. Nhưng chỉ cần rơi xuống một lần cũng sẽ bị vây một hồi mớicó thể bay lên lần nữa. Một khi bay đến được soái trướng cũng phải qua mấy lần đổi khí, hao phí không ít sức mạnh! 

Nhưng chỉ cần có hỗn loạn, soái trướng có thể đổi vị trí bất cứ lúc nào! 

Cho dù là Ưng Bác Không muốn ám sát Quân Vô Ý giữa vạn đại quân đi nữa, mặc dù có thể làm được thì độ khó khăn của nó vẫn quá cao đi! 

Trừ phi dùng Âm Dương độn pháp của Quân đại thiếu gia, thì mới có thể làm được chuyện hái đầu chủ soái giữa thiên quan vạn mã. 

Nhưng Quân Vô Ý vẫn nhớ rõ, lúc đó chỉ có mấy tên Thiên Huyền xuất hiện trước mặt mình! Hơn nữa còn là đột nhiên xuất hiện trước mặt! Hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, vừa gặp đã trực tiếp ra tay mới khiến hắn trở tay không kịp! 

Mức độ bảo vệ của soái trướng nghiêm ngặt cỡ nào, cho dù là một con ruồi cũng không phải muốn bay là bay vào được! 

Vậy làm sao có thể bất ngờ giết tới? 

Nếu nói là không có nội gián. Có đánh chết Quân Vô Ý cũng không tin! 

Nhưng nếu là có nội gián, vậy tên nội gián đó làm như thế nào? Ai có thể an bài nhiều nội gián như vậy? Trong lòng Quân Vô Ý sớm đã hoài nghi, thậm chí hướng hoài nghi cũng có. Chỉ có điều nếu hoài nghi theo hướng đó, thật sự rất đáng sợ. Một khi chạm vào có khả năng sẽ tạo thành một ảnh hưởng rất lớn. Cho nên hoài nghi này cần có bằng chứng xác đáng, cần có bằng chứng tối thiết thực để chứng minh! 

Đây cũng là sự khác nhau lớn nhất giữa Quân Vô Ý và Quân Khương Lâm. Quân Vô Ý mới thật sự là đời sau của Quân gia, hắn giống với Quân lão gia tử có thể vì quốc gia, vì gia tộc, vì lê dân mà trì hoãn hoặc tạm gác oán thù cá nhân. 

Bình Luận (0)
Comment